Ngô Bình gọi Hoshi và Miyo vào phòng rồi truyền cho hai cô ấy Ám Sát Kinh. Nhưng trước khi truyền thụ, anh đã giúp hai cô ấy đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên trước.
Tối nay, Hoshi và Miyo đã học được cách hít thở hoàn chỉnh và Ám Sát Kinh mạnh mẽ.
Sáng sớm hôm sau, khi Ngô Bình tỉnh dậy thì thấy Lạc Trường Sinh đang ngồi trong phòng khách chờ mình.
Advertisement
“Chủ nhân”, Lạc Trường Sinh hành lễ.
Ngô Bình ngáp dài rồi hỏi: “Ông Lạc, đả thông linh khiếu thứ ba xong, ông thấy sao?’
Advertisement
Lạc Trường Sinh cười nói: “Nhờ chủ nhân giúp mở tiên lực cao cấp nên tôi thấy thoải mái lắm”.
Ngô Bình: “Mấy hôm nữa, tôi sẽ giúp ông đả thông linh khiếu thứ tư. À, chuẩn bị đi rồi đến gặp Oda Tamura”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, tôi nghe nói Oda Tamura đang đột phá lên cảnh giới Địa Tiên”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Lão ta tu luyện tà công nên khó đột phá hơn tu sĩ bình thường nhiều. Nhưng một khi đột phá thì thực lực sẽ mạnh hơn tu sĩ Địa Tiên bình thường nhiều đấy”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, chúng ta trực tiếp tấn công đến nhà lão luôn ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, đánh nhanh rút gọn”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Hôm nay là ngày kết hôn của Oda Tamura, chúng ta đến tiễn lão lên đường luôn”.
Ngô Bình: “Lão già này vẫn lấy vợ tiếp à?”
Lạc Trường Sinh nói: “Không chỉ lấy vợ, mà vợ lão còn trẻ măng ấy”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ngày xưa, lão đã sát hại bao bách tính của Viêm Long, hôm nay tôi lấy mạng lão coi như trả thù cho các oan hồn đã mất”.
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ ra điều gì đó rồi nhắn tin cho Diệp Huyền, hỏi tên người Đông Doanh đã sát hại bố mẹ anh ta.
Diệp Huyền nhắn lại ngay: “Tiền bối, người hỏi làm gì ạ?”
Ngô Bình: “Tôi đang ở Đông Doanh nên muốn nghe ngóng thử”.
Diệp Huyền: “Hai người đó đều là Nhẫn Thánh, một người là Mitsuru, người còn lại là Shosuke”.
Ngô Bình hỏi Lạc Trường Sinh: “Ông có biết hai người này không?”
Lạc Trường Sinh lắc đầu: “Chắc toàn người trẻ tuổi nên tôi không rõ”.
Ngô Bình gọi Hoshi: “Hoshi, thầy của các cô là một Nhẫn Vương, các cô có biết Mitsuru và Shosuke không?”
Hoshi ngẩn ra rồi đáp: “Mitsuru là sư phụ của thầy tôi, còn Shosuke là sư thúc của thầy tôi”.
Ngô Bình nói: “Trùng hợp thế à!”
Anh nói tiếp: “Hoshi, bảo với thầy cô là tôi rất muốn