Ngô Bình nói: “Có điều, không phải ai cũng có thể sử dụng loại thạch này, nếu không điều khiển được nó sẽ biến thành quái nhân dị dạng”.
Lạc Trường Sinh đáp: “Oda Tamura để nó trong người, chắc hẳn đã biết tác dụng của nó”.
Ngô Bình cười khẩy: “Lão ta thì biết quái gì! Dị biến thạch không được dùng như thế, nếu không thì lão ta đã đột phá từ lâu rồi”.
Advertisement
Nói xong, anh cất dị biến thạch vào.
Nửa giờ sau, cả hai trở về nơi ở. Vừa đến nhà, họ đã thấy rất nhiều ô tô sang trọng đỗ trước cửa.
Advertisement
Hoshi vội ra đón họ, nhỏ giọng nói: “Thưa ông chủ và cậu chủ, trưởng tộc và chủ nhân đang cãi nhau ạ”.
Ngô Bình biết đám con cháu của Lạc Trường Sinh đã đến rồi. Hiển nhiên họ không muốn từ bỏ quyền lợi của mình, cứ cãi vã không thôi.
Ngô Bình hứng thú hỏi Lạc Trường Sinh: “Ông Lạc, ông không đi khuyên họ à?”
Sắc mặt của Lạc Trường Sinh rất khó coi: “Cứ để bọn nó cãi nhau đi!”. Dứt lời, Lạc Trường Sinh bực mình quay người rời đi.
Ngô Bình nhún vai nói với Hoshi: “Dẫn tôi đi hóng chuyện xem sao”.
Trong đại sảnh, gương mặt thanh tú của Hanami Tsukihime cực kỳ nghiêm túc. Ngồi đối diện cô ấy là một đám đàn ông, già trẻ đủ cả, tất cả đều là con cháu của Lạc Trường Sinh, bao gồm trưởng tộc hiện tại - Hanami Sawago.
Hanami Sawago gần sáu mươi tuổi, nhưng chỉ trông như mới ngoài bốn mươi, vô cùng sung sức. Ông ta không cao, để đầu trọc, mặt tròn, mắt to mày rậm rất khí khái.
Ông ta vừa nhìn Hanami Tsukihime vừa nói: “Tsukihime, cháu bảo ông tổ muốn cháu tiếp quản vị trí trưởng tộc, có chứng cứ gì không?”
Hoá ra, việc Lạc Trường Sinh không muốn gặp mặt đám con cháu này đã khiến họ nghi ngờ ông ta không còn sống. Trên thực tế, Lạc Trường Sinh hiện chỉ giữ liên lạc với cháu cố Hanami Tsukihime. Nếu không vì Ngô Bình sống ở đây, ông ta tuyệt đối không dọn đến nơi này sinh sống.
Hanami Tsukihime nói: “Thưa chú, nếu ông cố không ra tay, vậy tại sao phái Gensora lại bị huỷ diệt? Tại sao phái Chizu lại bị đánh bại? Một người phụ nữ nhỏ bé như cháu làm sao có thể làm được những chuyện này?”
Lúc này, Ngô Bình đã bước vào. Anh ngồi cách Hanami Tsukihime không xa lắm, và giữ im lặng.
Nào ngờ có kẻ trong đám người kia hét lên: “Cậu là ai vậy hả?”
Người cất tiếng là một thanh niên ngoài hai mươi, vẻ hầm hầm giận dữ, giọng nói rất lớn.
Ngô Bình vẫn im lặng. Hanami Tsukihime trả lời: “Đây là anh Ngô, khách quý của ông cố”.
Thanh niên nọ cười khẩy: “Một người tuổi tác còn chẳng lớn bằng tôi mà là khách quý của ông cố, đùa nhau chắc?”. Tất nhiên là cậu ta không tin.
Hanami Tsukihime cau mày nói: “Hanami Seki, cậu đang nghi ngờ tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!