Người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, Ngô Bình không ngăn cả.
Chu Nhược Tuyết thở dài nói: “Ngô Bình, Liễu Trọng Hiên là ai?”
“Cao thủ Tiên Thiên của tỉnh K, người nắm quyền thật sự của tỉnh”.
Chu Nhược Tuyết biến sắc mặt nói: “Thế anh phải cẩn thận đấy, người này nghe vẻ nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình nói: “Em yên tâm, ông ta không là gì với anh đâu”.
Advertisement
20 phút sau, Triệu Học Phong đã đến, đôi bên chào hỏi vài câu rồi nói vào chuyện chính luôn: “Cậu Ngô, có nhiều chuyện nói qua điện thoại không tiện, cậu xem video này đi”.
Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi xem, sau đó anh đã nhìn thấy Tân Khai - em trai của Tân Nguyệt.
Tân Khai vào một người quỳ ở cổng, có một người thanh niên đang tát họ, mỗi người bị tát hơn chục cái. Tát xong, người đó vẫn chưa vui nên cầm cái mở rượu vang ở cạnh đó lên đâm vào mắt một người. Cái mở nút chai dài 20 phân, nó lập tức cắm sâu vào đầu của người kia, khiến người kia chết ngay tại chỗ.
Advertisement
Có mấy người ở phía sau lên xử lý hiện trường, Tân Khai sợ hãi rồi bị còng tay lại.
Xem xong, Ngô Bình cau mày nói: “Hung thủ là ai?”
Triệu Học Phong đáp: “Hắn tên là Liễu Thành Uy, có bố là một nhân vật lớn tên là Liễu Trọng Hiên, chắc cậu cũng nghe tên rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bảo sao mà ngông thế, ra là con trai của vua thế giới ngầm ở Thạch Thành”.
Triệu Học Phong: “Cậu Ngô, tôi biết cậu rất giỏi, nhưng vẫn phải cẩn thận trong vụ án này”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Triệu, cảm ơn ông, nhưng ông cứ yên tâm, tôi có chừng mực. À, để tôi giới thiệu, đây là Chu Nhược Tuyết ở đội phòng chống tội phạm ma tuý, mong ông để mắt đến cô ấy một chút”.
Triệu Học Phong cười nói: “Hoa khôi của đội ấy đây mà, tôi nghe danh lâu rồi”.
Chu Nhược Tuyết ngại ngùng nói: “Thủ trưởng Triệu đừng nghe họ nói linh tinh ạ”.
Đôi bên trò chuyện thêm một lúc thì Triệu Học Phong ra về.
Tiễn Triệu Học Phong xong, Ngô Bình nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn ba phút nữa”.
Một phút sau, cửa mở ra, một người đàn ông cao gầy khoảng 45 tuổi bước vào.
Ngô Bình nhìn người đó, ông ta có chiếc mũi diều hâu, mắt sâu, ông ta nhìn anh rồi chắp tay: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình hỏi: “Ông là Liễu Trọng Hiên à?”
Người đó chính là Liễu Trọng Hiên, ông ta đáp: “Đúng”.
Ngô Bình: “Dù chúng ta mới gặp nhau lần này, nhưng tôi đã nghe danh của ông lâu rồi, anh Phúc vẫn khoẻ chứ?”
Liễu Trọng Hiên chấn động rồi nói: “Vâng”.
Ngô Bình: “Lần trước tôi đã gặp anh ta rồi, ông có biết không?”
Liễu Trọng Hiên cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh túa ra: “Tôi có”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt, con trai ông là Liễu Thành Uy đã đánh chết người, sau đó vu vạ cho một người tên là Tân Khai. Ông về bảo cậu ta đi đầu thú đi, đương nhiên ông có thể không đồng ý”.
Liễu Trọng Hiên run lên rồi nói: “Xin cậu yên tâm, tôi sẽ bắt nó đi đầu thú”.
“Ông về đi”, Ngô Bình xua tay, không muốn nói nhiều với ông ta.
Liễu Trọng Hiên về ngay, ông ta đi rồi, Ngô Bình lại gọi thêm mấy món nữa rồi nói: “Nhược Tuyết, ăn thôi”.
Sau đó, anh vừa ăn vừa chờ tin.
Nửa tiếng sau, Triệu Học Phong đã gọi tới rồi nói với giọng kinh ngạc: “Cậu Ngô, Liễu Thành Uy tự ra đầu thú rồi, tôi đã cho người đến nhà giam để thả Tân Khai ra. Nếu không có gì sai lệch thì ba ngày nữa, cậu ấy sẽ được thả tự do”.
Ngô Bình: “Phiền ông rồi”.
Triệu Học Phong nói: “Cậu khách sao thế, việc tôi nên làm mà”.
Nhận được tin xong, Ngô Bình gọi ngay cho Cương Tử, để cậu ấy báo tin mừng cho Tân Nguyệt.