Nhậm San San không vui, giận dữ nói: “Anh đang tránh tôi sao?”
Ngô Bình vội vã kêu oan: “Mấy ngày nay tôi bận muốn chết, không phải cố tình tránh mặt cô. Đúng rồi, cô đã tìm được bạn trai chưa”
“Cần anh quản à?”
Advertisement
Ngô Bình nhún vai: “Là bạn bè thì tôi quan tâm chút thôi mà”.
Advertisement
Nhậm San San dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Thực ra tôi có việc muốn nhờ anh giúp”.
Ngô Bình: “Là việc gì vậy?”
Nhậm San San khẽ thở dài, nói: “Bố tôi bị người ta gài, giờ nợ mấy chục tỷ. Riêng nợ ngân hàng đã hơn chục tỷ, bố tôi đang suy sụp lắm rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Bố cô là đại gia đất Cảng Thành mà lại bị lừa như vậy sao?”
Nhậm San San: “Là một người bạn của bố nói với tôi rằng có một vị cao thủ trên giang hồ đang mưu hại gia đình tôi. Giờ tôi không biết phải làm sao. Tôi thấy anh khá thông minh, hơn nữa còn hành tẩu giang hồ. Anh có thể giúp tôi nghĩ cách được không?”
Ngô Bình: “Được chứ, vài hôm nữa có thời gian tôi sẽ sắp xếp tới chỗ cô”.
Nhậm San San mừng rỡ: “Cảm ơn anh nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình hỏi Thần Chiếu: “Sau khi chữa thương xong, ông đã có dự định gì chưa?”
Thần Chiếu chậm rãi đáp: “Tạm thời tôi cũng không muốn quay lại Địa Tiên Giới. Ông Lạc đã nói rồi, giờ ông ấy là người bảo vệ của cậu. Nếu cậu không chê thì tôi cũng muốn làm người bảo vệ cho cậu!”
Ngô Bình cười đáp: “Thần tiên sinh đường đường là một chân nhân, vậy mà lại làm người bảo vệ cho tôi. Như vậy có sợ các nhân sĩ giang hồ khác chê cười không?”
Thần Chiếu: “Ngược lại thì có. Nếu muộn thêm một thời gian nữa là có lẽ tôi sẽ mất suất làm người bảo vệ cho cậu cũng nên”.
Trước đó, Thần Chiếu ở cùng Ngô Bình một thời gian. Ông ấy rất có mắt nhìn, biết Ngô Bình tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Hơn nữa Lạc Trường Sinh cũng đã kể với ông ấy Ngô Bình lợi hại ra sao. Nếu không thì một cao thủ xếp vào hàng chân nhân như ông ấy cũng sẽ không dễ dàng trở thành người bảo vệ cho người khác.
Ngô Bình trước đó cũng đã ở cùng Thần Chiếu một thời gian. Anh cũng khá ngưỡng mộ ông ấy nên cười đáp: “Được, tôi đồng ý”.
Thần Chiếu chắp tay: “Tham kiến chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ, sau này nhiệm vụ của ông sẽ là bảo vệ gia đình tôi”.
Thần Chiếu: “Vâng”.
Đột nhiên có thêm một trợ thủ đắc lực như Thần Chiếu nên tâm trạng Ngô Bình không tệ. Anh lấy ra một viên tinh thạch linh hồn đưa cho Thần Chiếu. Anh nói: “Đợi khi vết thương của ông hồi phục rồi có thể hút hồn lực Tiên Thiên trong tinh thạch này”.