Ngô Bình mỉm cười hỏi: "Bà chủ, ở đây có bán vé VIP vào chợ không?"
Người phụ nữ mập nhìn anh rồi đáp: "Đi hai người hả? Vé vào chợ phía trong một đồng, vé vào hội đấu giá mười đồng".
Ngô Bình cau mày: "Đắt như vậy sao?", anh biết đây là tiền bùa chứ không phải tiền đồng như bình thường.
Advertisement
Người phụ nữ mập: "Chỉ còn ba vé vào hội đấu giá thôi. Nếu cậu không mua là không còn đâu".
Ngô Bình: "Thôi được, bán cho tôi đi", nói rồi anh đặt tiền lên quầy.
Người phụ nữ kia đưa cho Ngô Bình tấm vé, bên trên có những ký hiệu kỳ lạ. Ngoài ra, còn đưa thêm cho anh tấm thẻ làm bằng sắt đen. Xem ra đây là thẻ ra vào gì đó.
Advertisement
Ngô Bình cầm đồ lên, sau đó mua thêm hai bao thuốc rồi quay lại cổng chợ. Anh đưa một bao thuốc cho người đàn ông nhỏ thó ban nãy rồi cười nói: "Người anh em, làm phiền anh chỉ đường giúp tôi".
Nơi này rất rộng, Ngô Bình lại lần đầu tới nên rất dễ lạc đường. Có người dắt anh đi đương nhiên sẽ tốt hơn.
Người đàn ông kia nhận lấy bao thuốc, cười đáp: "Được rồi".
Anh ta vẫy vẫy tay, một cậu bé chừng mười lăm tuổi chạy tới, gật đầu nói: "Ông Lưu, ông tìm tôi sao?"
Người đàn ông chỉ vào Ngô Bình: "Vị tiên sinh này muốn vào trong chợ, đưa cậu ấy đi đi".
Cậu bé kia lập tức quay sang cúi người chào Ngô Bình, nói: "Tiên sinh, tôi tên là Tiểu Cơ Linh. Tôi thuộc đường bên trong nên tiên sinh cứ yên tâm".
Ngô Bình đáp: "Tiểu Cơ Linh, vất vả rồi".
Tiểu Cơ Linh mỉm cười rồi dắt Ngô Bình đi vào chợ.
Những người khác đều đi về bên trái nhưng Tiểu Cơ Linh lại dẫn anh đi bên phải. Cậu bé nói: "Tiên sinh, người tầm thường đều đi bên trái nhưng tôi vừa nhìn đã biết tiên sinh là hảo hán trên giang hồ, vô cùng giàu có nên sẽ dẫn tiên sinh vào chợ bên trong luôn".
Ngô Bình lấy tờ ngân phiếu một trăm nghìn tệ đưa cho cậu bé rồi hỏi: "Cậu có thể cho tôi biết ở chợ phía trong có gì không?"
Tiểu Cơ Linh: "Chợ bên trong to lắm, chia thành mười khu khác nhau, mỗi khu bán những món hàng riêng".
Ngô Bình hỏi: "Vậy có chỗ bán dược phẩm không?"
Tiểu Cơ Linh mặc dù tự xưng là rất quen thuộc với nơi này nhưng lại không biết dược phẩm là những gì. Cậu bé gãi đầu đáp: "Tiên sinh, tôi chưa từng thấy nên cũng không biết dược phẩm là cái gì. Tôi xin lỗi".
Ngô Bình cười đáp: "Không sao, cậu đưa tôi đi lượn quanh cả mười khu đó. Sau đó hãy đưa tôi đến chỗ đấu giá".
Tiểu Cơ Linh: "Hội đấu giá diễn ra lúc một giờ sáng, chúng ta có rất nhiều thời gian nên cứ thong thả mà đi cũng được".
Đi được một đoạn, họ đến một nơi trông như quảng trường. Ở đó có mấy chục sạp hàng và mấy trăm người bán hàng, vô cùng náo nhiệt".
Tiểu Cơ Linh: "Tiên sinh, ở đây chủ yếu bán những món đồ nghệ thuật khá đắt đỏ".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!