Trương Tây Linh: “Đúng vậy”.
Trương Tây Linh mời Ngô Bình vào phòng khách, sau đó lấy trà quý ra pha mời anh.
Trà vừa ngấm thì có một cô gái khoảng 20 tuổi đi xuống phòng khách, cô ấy rất xinh đẹp với làn da màu lúa mạch, mặc trang phục cưỡi ngựa, chắc sắp ra ngoài.
Advertisement
“Bố ơi, nhà mình có khách ạ?”, cô ấy hỏi.
Trương Tây Linh: “Mẫn Quân, đây là anh Ngô - bạn của bố”.
Advertisement
Cô gái gật đầu với Ngô Bình: “Chào anh”.
Ngô Bình: “Chào em”.
Trương Mẫn Quân nói thêm vài câu rồi đi cưỡi ngựa.
Ngô Bình: “Ông không dạy con gái tu luyện à?”
Trương Tây Linh: “Tôi muốn nó có một cuộc sống bình thường”.
Ngô Bình: “Cô ấy đã uống khá nhiều linh dược đúng không? Thể chất rất tốt, ít cũng phải sống trên trăm tuổi”.
Trương Tây Linh: “Tôi có mỗi mình nó nên có gì tốt cũng dành cho nó hết”.
Sau đó, Ngô Bình bắt đầu hỏi về tình hình của Hắc Thiên Giáo.
Phạm vi thế lực của Hắc Thiên Giáo trải khắp Đông Nam Á, họ cũng có tầm ảnh hưởng nhất định ở bán đảo và Viêm Long. Còn khi ở Đông Nam Á thì họ là thế lực mạnh nhất.
Trong môn phái có tả, hữu hộ pháp, bốn đại đường chủ, trưởng lão, Trương Tây Linh là một trong các trưởng lão.
Hiện giờ, trong các nhân vật chủ chốt thì tả hộ pháp là mạnh nhất, tiếp đó là đến bốn đại đường chủ, cuối cùng là các trưởng lão.
Ngô Bình đã nắm qua được tình hình, thế lực của Hắc Thiên Giáo không kém gì Đường Môn, điểm khác biệt duy nhất là Hắc Thiên Giáo không trực tiếp nắm giữ tài sản.
Các đại gia ở Đông Nam Á có đến quá nửa là tín đồ của Hắc Thiên Giáo, nhờ môn phái mà họ không bị bệnh tật, hơn nữa không sợ bị ai tính kế.
Hiện nay, chỉ có duy nhất hai thế lực ở Đông Nam Á có thể chống lại Hắc Thiên Giáo, đó là tăng chúng ở địa phương và Tây Lan Giáo.
Nhờ ảnh hưởng của phật giáo, các tăng chúng có địa vị xã hội rất cao ở Đông Nam Á, đến Hắc Thiên Giáo cũng không làm gì được họ. Nhưng các chùa ở đây đều hoạt động độc lập, không hợp lực với nhau nên cũng không làm gì Hắc Thiên Giáo được.
Còn Tây Lan Giáo không có các giáo tông hay giáo chủ, nhưng tầm ảnh hưởng của họ còn mạnh hơn cả Hắc Thiên Giáo.
Nhưng tín đồ của Tây Lan Giáo hầu hết là người bình thường, còn thành viên của Hắc Thiên Giáo thì lại giàu có nên địa vị của họ trong giới thượng lưu rất cao.
Ngô Bình đã hiểu rõ phần nào: “Trong Hắc Thiên Giáo có một tả hộ pháp à?”