Trương Tây Linh cất lời: “Giáo chủ, từ sau khi tu hành gặp trục trặc thì Mông Trạch trở nên như vậy, không nói chuyện, còn già đi rất nhanh”.
Ngô Bình quan sát Mông Trạch, chợt cười khẩy: “Mông Trạch, diễn xuất khá đấy, tiếc là không lừa được tôi”.
Mông Trạch vẫn vậy, trông như không hiểu Ngô Bình đang nói gì.
Advertisement
Trương Tây Linh rất kinh ngạc, hỏi lại: “Giáo chủ, Mông Trạch đang diễn kịch ư?”
Ngô Bình đáp: “Đúng thế! Tuy Mông Trạch đã tẩu hoả nhập ma, nguyên thần bị tổn hại, nhưng tinh thần chắc chắn vẫn còn tỉnh táo, không thể thành ra thế này”.
Advertisement
Nghe vậy, Trương Tây Linh lập tức giận dữ nhìn Mông Trạch: “Mông Trạch, ngay cả tôi mà anh cũng lừa ư? Uổng cho tôi lúc nào cũng dốc hết sức bảo vệ anh!”
Cuối cùng đôi mắt của Mông Trạch cũng loé sáng. Mông Trạch khẽ thở dài: “Cậu chỉ nhìn một cái đã nhận ra tình trạng của tôi, thật đáng khâm phục”.
Rồi Mông Trạch cúi người thật sâu với Trương Tây Linh: “Anh Trương, xin đừng trách tội. Tôi làm vậy cũng vì muốn giữ mạng, không muốn gây thêm phiền phức cho anh”.
Trương Tây Linh khẽ thở dài: “Tôi hiểu hoàn cảnh của anh, sẽ không trách cứ anh”.
Ngô Bình lên tiếng: “Mông Trạch, nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông, ông có bằng lòng trung thành với tôi không?”
Mông Trạch sững sờ: “Tình trạng của tôi mà cũng chữa được ư?”
Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên!”
Mông Trạch hít một hơi sâu, rồi chậm rãi quỳ xuống: “Nếu cậu có thể chữa khỏi, Mông Trạch này nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho cậu! Có chết cũng vinh quang!”
Trương Tây Linh nói: “Anh nên gọi là giáo chủ”.
Mông Trạch gọi ngay: “Thưa giáo chủ!”
Ngô Bình bảo: “Đứng dậy đi. Vết thương nặng nhất của ông là thần hồn đã bị tổn thương. Tôi có một viên bổ thần đan, ông uống trước đi”.
Mông Trạch kích động nhận lấy viên đan, vội vàng uống rồi ngồi khoanh chân dưới đất.
Đôi mắt Trương Tây Linh sáng lên: “Giáo chủ lấy đan dược này từ đâu vậy?”
Ngô Bình đáp: “Tôi luyện đấy”.
Trương Tây Linh chấn động: “Không ngờ giáo chủ còn biết luyện đan!”
Ngô Bình nói: “Biết chút chút thôi. Trương Tây Linh, dược đường này có liên quan gì đến thuốc không?”
Trương Tây Linh trả lời: “Giáo chủ, dược đường là bộ phận quan trọng nhất của Hắc Thiên Giáo. Những người giàu có tin tưởng Hắc Thiên Giáo chính vì Hắc Thiên Giáo có thể giúp họ kéo dài tuổi thọ. Nếu muốn trường thọ thì ngoại trừ chú pháp còn phải dùng đến thuốc. Dược đường nắm giữ nhiều phương thuốc, một lượng lớn dược liệu, và có một số dược sư điều chế thuốc nữa”.
Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Nếu chỉ biết điều chế thuốc thì vẫn chưa thể gọi là dược sư”.
Trương Tây Linh tiếp lời: “Giáo chủ nói đúng. Có điều, biết điều chế