Tổng bộ của hh nằm ở trong một khu rừng, chỉ có một con đường dẫn vào, đã thế còn được canh phòng nghiêm ngặt.
Trương Tây Linh và Ngô Bình lái xe mất một giờ thì mới tới đó.
Các toà kiến trúc ở đây đã rất lâu đời, ít cùng cả nghìn năm, mặt ngoài bám đầy rêu.
Advertisement
Có rất nhiều pho tượng đá kỳ lạ đứng trước một cánh cửa lớn, ở giữa là một quảng trường rộng rãi.
Lúc này, các thành viên của hh đều đang đứng chờ Ngô Bình ở đây.
Chiếc xe dừng lại, Ngô Bình xuống xe, Mông Trạch lên tiếng: “Cung nghênh giáo chủ!”
Advertisement
Những người khác đều đồng thanh lặp lại câu đó, sau đó quỳ xuống đất.
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy ít phải có năm trăm người đang quỳ ở đây, ai nấy đều là cao thủ cả.
Ngô Bình lên tiếng: “Mời các huynh đệ đứng dậy!”
“Cảm ơn giáo chủ!”
Mọi người đồng thanh nói rồi đứng dậy.
Mông Trạch bước ra: “Cuối cùng, giáo chủ cũng đến rồi ạ”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Hộ pháp Mông, các huynh đệ trong giáo phái có ủng hộ tôi làm giáo chủ không?”
Mông Trạch đáp: “Tất cả mọi người đều đồng ý ạ”.
Ngô Bình: “Cảm ơn mọi người! Tôi vẫn chưa biết mọi người, Mông Trạch, ông hãy giới thiệu cho tôi đi”.
Mông Trạch lập tức giới thiệu các nhân vật quan trọng cho Ngô Bình, chủ yếu đều là các trưởng lão, đường chủ và các thành viên trọng yếu.
Sau khi làm quen với hơn 30 người xong, Ngô Bình nói: “Thưa mọi người, tôi mới đến nên sau này mong mọi người hãy ủng hộ!”
Lập tức có một người đàn ông trung niên quỳ xuống đất nói: “Thuộc hạ là Bảo Đại Sơn, tham kiến giáo chủ”.
Người bắt Hoàng Tương rút một phần lợi nhuận ra nộp cho Hắc Thiên Giáo chính là Bảo Đại Sơn, ngoài ra ông ta còn là bố vợ của con trai thứ tư của Quách Nguyên Tượng, là thông gia của nhà họ Quách.
Xem ra, Bảo Đại Sơn đã bị Mông Trạch quở trách nên mới lễ phép với Ngô Bình thế này.
Ngô Bình: “Nhà họ Quách xong đời rồi, ông có biết không?”
Bảo Đại Sơn: “Giáo chủ, nhà họ Quách gieo gió gặt bão, đáng đời!”
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Nghe nói ông định bắt nhà họ Lý giao nộp lợi ích hả?”
Bảo Đại Sơn cười nói: “Đó là trước kia thôi ạ, nếu nhà họ Lý có quen biết với giáo chủ thì đương nhiên tôi sẽ không làm vậy nữa. À, chúng tôi cũng sẽ giúp nhà họ giải quyết các vấn đề rắc rối”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”
Sau màn chào hỏi xã giao, Ngô Bình được mời vào điện Hắc Thiên. Đây là một cung điện rất lớn, chỉ khi diễn ra các hoạt động quan trọng mới được vào. Ở đây có 20 cái cột to đùng, cao khoảng 30 mét, cửa cung điện được đúc bằng đồng đỏ, nặng kinh khủng, phải có năm người hợp