Chu Ác Hổ? Ngô Bình lập tức nhớ ra năm đó trong trường có một học sinh rất tồi. Hắn ta đánh nhau như không cần mạng, làm việc không theo đạo lý nhưng không hiểu tại sao nhà trường không đuổi học hắn ta. Tên học sinh đó là Chu Ác Hổ.
Năm đó, Chu Ác Hổ không ít lần bắt nạt Tôn Bình Hải. Tôn Bình Hải cũng vì hắn ta nên mới thôi học để đi học võ. Chỉ bất ngờ là sau này Tôn Bình Hải lại hành tẩu giang hồ, trở thành cao thủ cảnh giới Thần.
Ngô Bình đáp: "Tôi không nghe nói".
Advertisement
Họ đang nói chuyện thì một tiếng cười lớn vọng vào. Một kẻ không cao lắm, mặt hơi đen bước vào. Hắn ta mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đỏ, đeo kính đen. Người này chính là Chu Ác Hổ.
Sự xuất hiện của Chu Ác Hổ khiến mọi người đột nhiên im lặng. Hồi đi học, hắn ta đánh cả lớp trên lớp dưới, không việc xấu gì không làm, tiếng xấu lan sang cả trường khác. Thậm chí có một lần hắn ta chạy tới đại học Vân Kinh, đánh phó hội trưởng hội học sinh khiến cả ngôi trường rúng động.
Advertisement
Tôn Bình Hải đang muốn tìm hắn ta nên lập tức đứng ra, cười lạnh: "Chu Ác Hổ, chúng ta đã lâu không gặp!"
Chu Ác Hổ liếc nhìn Tôn Bình Hải, cười đáp: "Nhãi ranh, nghe nói mày đi học võ. Vậy đã học thành tài chưa?"
Nói rồi hắn ta vỗ vỗ Tôn Bình Hải. Tôn Bình Hải thân là cao thủ cảnh giới Thần mà lại rúm người lại, sau đó ngã ngồi ra đất, mặt trắng bệch còn mồ hôi lạnh thì túa ra.
Người khác thì không biết nhưng Ngô Bình đã nhận ra ngay. Chu Ác Hổ này đã trở thành cao thủ Tiên Thiên rồi. Tôn Bình Hải căn bản không phải đối thủ của hắn ta.
Chu Ác Hổ mặt vô cùng đắc ý, cười khinh miệt nói: "Tôn Bình Hải, mày vẫn yếu đuối y như vậy, quay về học hành chăm chỉ vào nhé".
Nói rồi, hắn ta đưa mắt nhìn quanh. Khi nhìn thấy Đào Như Tuyết, hắn ta toét miệng cười nói: "Hoa khôi đây rồi, lâu quá không gặp".
Sau đó hắn rảo bước tới, giang hai tay ra muốn ôm Đào Như Tuyết.
Ngô Bình lập tức lên tiếng: "Chu Ác Hổ!"
Chu Ác Hổ quay đầu sang hỏi: "Ngô Bình sao? Thằng ranh không phải mày đi tù rồi sao? Không chết ở trong đó à?"
Từ miệng Chu Ác Hổ không phun ra được câu nào tốt đẹp, vừa mở miệng ra là toàn rắn rết.
Ngô Bình: "Còn cậu vẫn khiến người khác chán ghét y như xưa".
Chu Ác Hổ cười lạnh: "Mày mà cũng dám nói tao như vậy?"
Nói rồi, hắn ta đi về phía Ngô Bình. Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ mặc lễ phục cũng bưng chai rượu đi tới. Nhân viên phục vụ đó chính là Mông Trạch cải trang thành.
Nhân viên phục vụ: "Xin tránh đường", nói rồi âm thầm vỗ lên người Chu Ác Hổ một cái.
Chu Ác Hổ đột nhiên nhảy lên, sau đó ngã ra sàn, sùi bọt mép. Hắn ta trợn tròn mắt muốn tìm kẻ ra tay với mình nhưng Mông Trạch đã lách qua đám đông biến mất từ lâu rồi.
Ngô Bình cười hi hi nhìn Chu Ác Hổ đang nằm trên sàn, nói: "Không sao chứ? Có phải cậu có bệnh không? Có bệnh thì đi khám đi nhé".
Chu Ác Hổ chỉ hận một nỗi không thể nhảy lên cắn cho Ngô Bình một cái. Nhưng giờ hắn ta không cử động được, toàn thân run lên bần bật.
Rất nhanh sau đó, mấy nhân viên y tế vào