Ngô Bình: “Anh ở lại với thầy hiệu trưởng rồi nên em cứ đi chơi đi”.
Đào Như Tuyết: “Em làm gì có thời gian, mai là phải về rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sao không ở lại chơi mấy ngày?”
Advertisement
Đào Như Tuyết thở dài: “Em bận lắm, làm gì có thời gian”.
Ngô Bình hỏi: “Tập đoàn Miêu Dược không còn gặp vấn đề về tài chính nữa rồi, em còn bận gì nữa?”
Advertisement
Đào Như Tuyết: “Bọn em là công ty thị trường, vì đã thế chấp cổ phần cho ngân hàng nên áp lực công nợ ghê lắm. Quý một năm nay, em phải kéo giá trị doanh nghiệp lên, không sẽ bị ngân hàng mang ra bán đấu giá mất”.
Ngô Bình hỏi: “Em định thế nào?”
Đào Như Tuyết cười nói: “Em định làm thêm một loại thuốc mới nên mới tới tìm anh nè”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, anh sẽ cho Miêu Dược một loại thuốc vừa có tác dụng điều trị vừa phòng bệnh tuổi già, em thấy được không?”
Đào Như Tuyết sáng mắt lên nói: “Nhiều công ty dược nổi tiếng trên thế giới cũng đang nghiên cứu loại thuốc này rồi, nhưng hiệu quả không ổn lắm, anh làm được thật à?”
Ngô Bình gật đầu: “Chắc sẽ có tác dụng với người bị bệnh”.
Đào Như Tuyết gật đầu: “Ý anh là kiểu bệnh lú lẫn của người già ư?”
Ngô Bình: “Chủ yếu là bệnh Alzheimer và Parkinson”.
Bằng tiến sĩ y học của Ngô Bình đâu phải để làm cảnh, anh đã đọc hết sách y học hiện đại rồi nên có kiến thức về tất cả các bệnh.
Đào Như Tuyết: “Em nhớ số lượng người mắc bệnh này trên thế giới nhiều lắm, nếu thuốc của mình hiệu quả thì kiểu gì cũng bán chạy”.
Ngô Bình: “Anh có ý kiến, sau khi thuốc này bán chạy, em hãy chuyển nhà máy thuốc đến huyện Minh Dương, ở đó có rất nhiều ưu đãi lớn với công ty sản xuất thuốc”.
Đào Như Tuyết: “Vâng, sắp tới em sẽ đi khảo sát. Anh mau đưa công thức cho em nhé, để em tranh thủ tung tin ra luôn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừm, mấy hôm nữa anh sẽ gửi cho em. Nhưng em phải ở lại với anh thêm mấy hôm nữa”.
Đào Như Tuyết đã cảm nhận được ánh mắt xấu xa của Ngô Bình nên mặt đỏ lên, sau đó nói: “Được rồi, em sẽ ở lại”.
Hồ Kiến Quốc chợt hắng giọng ho một tiếng, như thể đang nhắc nhở hai người, đừng quên mất vẫn còn một người sống sờ sờ ở đây.
Ngô Bình nói: “Thầy ơi, thầy nghỉ đi ạ, đừng nghĩ quẩn nữa”.
Hồ Kiến Quốc nói: “Yên tâm, giờ thầy không muốn chết nữa rồi”.
Ngô Bình mỉm cười rồi kéo Đào Như Tuyết rời đi.
Buổi họp sinh viên cũ kéo dài đến bảy giờ tối mới kết thúc, cuối cùng Lâm Nhu và Giang Nguyệt Hân vẫn ở lại, nói muốn uống tiếp với Ngô Bình. Diêm Lập Vũ và Mã Thiên Lý cũng