Vu Siêu Quần gật đầu: “Đúng vậy đó anh Ngô”.
Ngô Bình lại hỏi: “Cậu nói có người vùng khác tới đào nhân sâm, họ thu hoạch được gì không?”
Vu Siêu Quần đáp: “Tất nhiên là có chứ! Nếu là người bình thường thì chưa được bao lâu đã bị dân địa phương đuổi đi rồi, nhưng đôi lúc mấy người đó hung dữ quá, dân địa phương cũng không dám đụng vào”.
Advertisement
Ngô Bình ngạc nhiên: “Là ai thế?”
Vu Siêu Quần đáp: “Nghe nói họ là người đào sâm ở nơi khác đến, biết võ công”.
Advertisement
“Bây giờ ở quê cậu dễ đào được nhân sâm lắm sao?”
Vu Siêu Quần giải thích: “Cũng không phải là quá dễ, chủ yếu phải xem vận may thế nào. Có người mười ngày nửa tháng cũng không đào nổi một cây sâm nhỏ, nhưng có người vừa lên núi đã đào được cây to”.
Nhắc đến nhân sâm, Vu Siêu Quần thở dài: “Trước kia, khi nhân sâm chưa xuất hiện, mọi người thân thiết và hòa đồng lắm. Bây giờ nhân sâm có rồi, vì tranh nhau mấy cây nhân sâm mà người trên trấn thường xuyên ẩu đả đến sứt đầu mẻ trán, còn xảy ra hai vụ án mạng cơ”.
Ngô Bình đáp: “Một cây nhân sâm tốt trị giá vài trăm nghìn thậm chí vài triệu tệ, chuyện tranh giành cũng không tránh được”.
Vừa đi vừa nói, chiếc xe đã tiến vào địa phận huyện Bảo. Vừa tiến vào huyện Bảo, Ngô Bình đã mở cửa sổ xe, nhìn về dãy núi ở hai bên. Bầu không khí thoang thoảng một mùi thơm nhẹ, tuy cực kỳ mong manh, nhưng không thể thoát nổi khứu giác cực nhạy của anh.
Anh hỏi Vu Siêu Quần: “Ở gần đây từng thu hoạch được nhân sâm chưa?”
Vu Siêu Quần đáp: “Dãy núi ở hai bên đường quá hiểm trở, còn có rắn độc, người bản địa sẽ không tới đây đâu”.
Ngô Bình đột nhiên gọi: “Dừng xe”.
Tài xế dừng xe, anh dặn: “Hai người đợi tôi ở bên đường, tôi lên núi xem thử”.
Vu Siêu Quần không khỏi lo lắng cho anh: “Anh Ngô, trên núi có rắn độc, anh phải hết sức cẩn thận đấy!”
Ngô Bình đáp: “Không sao đâu”.
Hai bên đường đi là vách đá cao hơn hai mét, bên trên có lưới sắt cao hơn ba mét dùng để ngăn những tảng đá từ trên núi có thể lăn xuống. Bàn tay của Ngô Bình khẽ giơ lên, anh có thể vọt lên hơn năm mét, dễ dàng vượt qua lưới sắt.
Phía sau lưới sắt là rừng trúc dại rậm rạp, địa hình dãy núi không bằng phẳng, gần như không tìm nổi chỗ đặt chân.
Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nhẹ của thảo dược nên đi về phía bên trái. Khinh công của anh rất được, giẫm lên tảng đá hay nhành cây là có thể đi lại nhanh chóng. Đi được vài trăm mét, anh nhìn thấy mười mấy gốc cây cỏ mọc rải rác giữa đống đất đá.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!