Nói rồi, anh ta cúi gập người với Ngô Bình.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Không dám! Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập cỏn con thôi, sao dám nhận cái cúi người này của ông chủ Trương”.
Trương Quảng Thái toá mồ hôi lạnh rồi thở dài nói: “Xem ra, cậu em giận anh rồi, thế thôi anh không làm phiền nữa”.
Advertisement
Dứt lời, anh ta bỏ đi.
Trương Quảng Thái quay lại chỗ Liễu Khinh Mi rồi nghiến răng nói: “Liễu Khinh Mi, anh không cần biết em làm thế nào, nhưng mau đến đó hầu hạ cậu ta cho anh! Muốn làm sao thì làm, nhưng phải khiến cậu ta không ghim thù với anh nữa!”
Advertisement
Liễu Khinh Mi ngạc nhiên nhìn Trương Quảng Thái rồi run rẩy nói: “Anh bảo em phục vụ cậu ấy ư?”
Trương Quảng Thái nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh băng: “Làm tốt thì anh sẽ cho em vinh hoa phú quý! Còn không thì anh sẽ cho em chết dí ở cái đất Hải Thành này”.
Liễu Khinh Mi run lên, hình như cô ấy đã bị Trương Quảng Thái nắm thóp nên đành cúi đầu nói: “Em đi ngay!”
Liễu Khinh Mi bình ổn lại cảm xúc rồi bước tới gần Ngô Bình, sau đó ngồi xuống cạnh anh.
Ngô Bình ngoái lại nhìn cô ấy rồi nói: “Người đẹp, không nói chuyện với ông chủ Trương nữa à?”
Liễu Khinh Mi thở dài nói: “Tôi vốn có việc nhờ anh ta, ai ngờ anh ta không nể tình bạn học cũ mà từ chối tôi luôn. Thôi bỏ đi, tôi không thèm lấy lòng anh ta nữa, mấy bạn học có bối cảnh bình thường như chúng ta nói chuyện hợp nhau hơn”.
Ngô Bình không hề tin lời của cô ấy, anh nói: “Liễu Khinh Mi, nếu cậu muốn tìm một người có bối cảnh bình thường để nói chuyện thì kiếm nhầm đối tượng rồi”.
Liễu Khinh Mi ngẩn ra: “Cậu bảo mình là bác sĩ thực tập còn gì?”
Ngô Bình: “Đúng, nhưng chúng ta không cùng một thế giới đâu, vì thế cậu tìm người khác nói chuyện đi”.
Dù da mặt của Liễu Khinh Mi có dày đến mấy thì cũng thấy nhục nhã, cô ấy lườm Ngô Bình rồi nói: “Đàn ông các người toàn lũ không ra gì”.
Ngô Bình cười nói: “Tốt nghiệp xong, chúng ta mới gặp lại lần đầu, mà cậu đã nhận xét về tôi thế à?”
Liễu Khinh Mi tức giận: “Tôi nói cho cậu biết! Tôi không phải loại phụ nữ ham hư vinh, cứ thấy đàn ông có tiền có quyền là sáp tới đâu”.
Quân Vô Tướng thấy mình không thích hợp với hoàn cảnh này nữa nên chào Ngô Bình rồi ngồi xa ra.
Ngô Bình nói: “Cậu là người thế nào không liên quan đến tôi, tôi cũng không quan tâm. Nếu không còn việc gì khác thì chào!”
Nói rồi, anh đứng dậy định đổi sang chỗ khác.
Liễu Khinh Mi bắt đầu bật khóc, sau đó nói với Ngô Bình bằng giọng cầu xin: “Cậu đừng đi, nghe tôi nói nốt câu này được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!