“Bá Nhân, Thúc Khiêm”, ông ta mỉm cười chào hỏi rất nhiệt tình,
Từ Bá Nhân cũng là một nhân vật lớn mà vẫn phải khiêm nhường với người đàn ông này, ông ấy nói: “Tôi đã mời một thần y đến khám cho ông Bạch”.
“Vậy ư?”, người đàn ông nhìn sang Ngô Bình với vẻ ngạc nhiên, vì anh còn quá trẻ.
Advertisement
Từ Bá Nhân: “Đây là thần y Ngô Bình, y thuật của cậu ấy rất cao siêu.
Không lâu trước đây, cậu ấy mới chữa khỏi bệnh cho kiếm tiên Bạch ở Thanh Thành”.
Người đàn ông gật gù, nhà họ Bạch khá nổi nên ông ta cũng biết Bạch Tử Quy: “Thần y Ngô, tôi là Triệu Chính Tiên, phiền cậu rồi”.
Ngô Bình thận trọng đáp: “Ông đừng khách sáo, bệnh nhân đâu ạ?”
Triệu Chính Tiên đi trước dẫn đường, họ đi qua phòng khách rồi tới một căn phòng khác.
Một ông lão gầy yếu gần 90 tuổi đang nằm trên giường bệnh, khí sắc rất kém, hàng lông mày nhíu chặt, như thể đang rất đau đớn.
Ngô Bình ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi giơ tay chẩn mạch, đồng thời dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát ông lão.
Anh phát hiện sâu trong não bộ của ông lão có một mảnh đạn, nó đang chèn vào dây thần kinh nên mới khiến ông lão đau đớn như vậy.
Sức khoẻ ông lão rất yếu, tuổi thì đã cao nên tình trạng rất nghiêm trọng, chắc các bác sĩ bình thường đều đã bó tay cả rồi.
Thứ nhất là mảnh đạn này găm quá sâu nên lấy ra sẽ rất nguy hiểm, lợi bất cập hại.
Thứ hai là ông lão đã nhiều tuổi, như ngọn đèn sắp cạn dầu, cơ thể yếu ớt, lại thêm bệnh trọng nên không còn chút sức sống nào.
Ngô Bình buông tay rồi im lặng nhíu mày.
Triệu Chính Tiên vội hỏi: “Thần y Ngô, tình hình sao rồi?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Trong đầu cụ nhà có một mạnh đạn nên khiến cụ thường xuyên bị đau đầu, chắc trước đó cũng đau đớn nhiều đúng không?”
Triệu Chính Tiên sáng mắt lên rồi giơ ngón tay cái: “Đúng, cậu nói không sai chút nào.
Năm xưa, bố tôi ra chiến trường giết giặc, bị trúng một mảnh đạn vào đầu.
Thời đó, y học chưa được như bây giờ nên không thể lấy ra được.
Vì mảnh đạn ấy mà bố tôi thường xuyên bị đau đầu, nhiều lúc còn đau đến mức vã mồ hôi, sống không bằng chết.
Sau này, y học phát triển hơn, nhưng tuổi của bố tôi đã cao, phẫu thuật quá nguy hiểm nên mảnh đạn vẫn ở đó”.
Ngô Bình: “Tốt nhất vẫn nên lấy nó ra, nếu không thì bệnh nhân sẽ thường xuyên đau đớn và không còn ý chí sống nữa.
Nhất là người già còn yếu sẵn rồi, nếu cứ suốt ngày bị cơn đau hành hạ như cậy thì sẽ khiến ông cụ nghĩ chết là một cách giải thoát”.
Ông cụ nằm trên giường chợt mở mắt ra nói: “Cậu thần y, cậu nói hợp ý tôi quá”.
Nghe thấy thế, Triệu Chính Tiên đỏ mắt nói: “Bố, tại bọn con bất hiếu nên bắt bố phải gánh tội”.
Ông cụ cười nói: “Bố già rồi, chết cũng là điều hiển nhiên, mọi người đừng đau thương quá”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng nói câu tuyệt vọng như vậy, tôi sẽ lấy mảnh đạn ra cho ông luôn bây giờ, sau đó sẽ giúp ông hồi phục sức khoẻ”.
Triệu Chính Tiên ngẩn ra: “Thần y Ngô, cậu định làm phẫu thuật cho bố tôi ư?”
Ngô Bình: “Ông yên tâm, cách chữa của tôi không cần mở hộp sọ đâu”.
Dứt lời, anh lấy một loại kim châm cứu khá to ra rồi cắm lên đỉnh đầu của ông lão để mở một lỗ nhỏ.
Điều ngạc nhiên là ông lão không hề thấy đau đớn chút nào.
Triệu Chính Tiên định ngăn cản nhưng đã muộn, ông ta biến sắc mặt nói: “Thần y Ngô, cậu đang làm gì thế?”
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Trật tự, lấy một cái khay ra đây cho tôi”.
Một nhân vật lớn như Triệu Chính Tiên cũng bị choáng trước khí thế của Ngô Bình, ông ta vội lấy một cái khay tới rồi bưng bằng hai tay đứng một bên.