Ngay lập tức, hai mươi tám viên đá xoay tròn và phát ra ánh sáng rực rỡ. Những ánh sáng này rọi vào người Đường Băng Vân, cả người cô ấy bắt đầu phát sáng.
Cùng lúc ấy, hoa văn khắc quanh bệ đá cũng sáng lên. Đại trận vận hành, bắt đầu kiểm tra tư chất của Đường Băng Vân.
Bên cạnh chiếc ghế có một bia đá cao hai mét, ánh sáng đỏ nhấp nháy trên bia đá. Khoảng một phút sau, ánh sáng đỏ ngưng tụ thành vài chữ, là tiên văn.
Advertisement
Ngô Bình nhìn chăm chú rồi cười bảo: “Băng Vân, em là địa tiên bậc một, có lẽ là một đánh giá rất tốt”.
“Thật sao?”, Đường Băng Vân rất vui, hớn hở ra mặt.
Vừa nói xong, một bức màn ánh sáng buông xuống giữa khoảng không trong đại điện, có một cánh cửa màu vàng trong bức màn ấy.
Advertisement
Ngô Bình cười bảo: “Băng Vân, đi đi!”
Đường Băng Vân gật đầu, nhảy xuống bệ đá rồi tiến vào cánh cửa.
Ngô Bình cũng khá hồi hộp. Anh thở hắt ra rồi ngồi vào ghế. Nào ngờ anh vừa ngồi xuống, một giọng nói đã vang lên trong đầu: Chiêu mộ được đệ tử thiên tài, truyền thừa Động tiên tạm dừng một trăm năm.
Ngô Bình thầm chửi tục, tạm dừng một trăm năm? Đang chơi mình à?
Anh hỏi ngay: “Địa phẩm bậc một rất lợi hại sao?”
Chẳng ngờ, giọng nói ấy lại trả lời: “Tên nhóc này lắm lời thật”.
Ngô Bình hơi kinh ngạc: “Tiền bối là người sống ư?”
“Vớ vẩn! Tôi không phải người sống, chẳng lẽ là người chết à?”, đối phương khá bực mình.
Ngô Bình chấn động, vội vàng nói: “Xin tiền bối thứ lỗi. Tôi còn tưởng tiền bối là trận linh của đại trận ở đây”.
Đối phương hừ giọng: “Trận linh làm sao có giọng nói hay như tôi?”
Ngô Bình nghĩ bụng, đúng là không biết xấu hổ, ngoài miệng lại nịnh nọt: “Vâng, giọng nói của tiền bối tựa như âm thanh của thiên nhiên vậy. Vãn bối nghe rồi lại muốn nghe thêm”.
Đối phương cười hề hề: “Tất nhiên rồi. Tôi từng làm việc ở Tiên Lạc cung cơ mà”.
Ngô Bình chớp mắt, hỏi tiếp: “Tiền bối, địa phẩm bậc một là thiên tài cấp độ nào vậy ạ?”
Người kia bảo: “Cậu không biết cũng bình thường, dù sao cậu chỉ là tu sĩ ở một nơi bé nhỏ. Tư chất chia thành thiên phẩm, địa phẩm, thánh phẩm, vương phẩm, linh phẩm, phàm phẩm, và không thành phẩm là kém nhất. Mỗi phẩm cấp chia thành bậc một đến bậc bốn. Chỉ có người đạt linh phẩm bậc ba trở lên mới đủ tư cách nhận được truyền thừa”.
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Nói vậy là địa phẩm xếp hàng hai, chắc chắn rất lợi hại!”
“Đương nhiên. Thiên tài ở thần thổ của tôi, địa phẩm chỉ có khoảng trăm người thôi. Huống chi cô bé ấy còn là địa phẩm bậc một, cao nhất trong địa phẩm rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Ở chỗ tiền bối có thiên tài là thiên phẩm không?”
Người nọ đáp: “Thiên phẩm cũng có, nhưng chỉ vài người thôi”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Tiền bối, truyền thừa này thuộc thế lực nào vậy ạ?”
Đối phương trả lời: “Thần thổ thông thiên!”
Ngô Bình hỏi: “Không biết thần thổ