Thực ra “võ hồn” mà Ngô Bình ngưng tụ được cũng có tác dụng tương tự như nguyên thần. Thế nên, sau này nếu anh thăng cấp lên địa tiên, quá trình sẽ vô cùng thuận lợi.
Diệp Thiên Tông mừng rỡ, ông ấy cảm khái: “Sư đệ, cậu đúng là phúc tinh của anh với Mộ Bạch, nào, bọn anh kính cậu!”
Advertisement
Ba vò rượu vào bụng, Ngô Bình chỉ vào hai vò tiên tửu mà nói: “Sư huynh, hai vò này em sẽ bảo quản giúp anh”.
Dương Mộ Bạch trợn mắt: “Sư đệ, hầm rượu nhà anh to lắm nhé, cứ để anh bảo quản”.
Advertisement
Ngô Bình phì cười: “Sư huynh, cất ở chỗ anh với cất ở chỗ em có khác gì nhau đâu?”
Dương Mộ Bạch không khỏi cười khổ, đúng thật, rượu của ông ấy gần như bị Ngô Bình khoắng sạch rồi, cất ở chỗ ông ấy với cất ở chỗ Ngô Bình chẳng khác gì nhau hết.
Khi rượu đã uống kha khá rồi, Diệp Thiên Tông mới cười bảo: “Hai vị sư đệ, có chuyện này chưa nói với các cậu, sáng nay anh đã xin từ chức với cấp trên, Thần Võ Ti ngày mai sẽ đổi đương gia”.
Ngô Bình giật mình: “Sư huynh, anh đang làm rất ổn mà, tại sao phải từ chức?”
Dương Mộ Bạch bật cười: “Không làm nữa thì thôi, như thế sau này sư huynh có thể chuyên tâm tu luyện, đợi khi thăng cấp lên địa tiên có thể tới Địa Tiên Giới cậy nhờ sư phụ”.
Ngô Binh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh khẽ thở dài: “Sư huynh, là vì em sao?”
Diệp Thiên Tông mỉm cười: “Cũng không hẳn là vậy. Ba huynh đệ chúng ta đều là môn hạ của Đông Phật tiên sinh, đồng thời lần lượt chưởng quản Thiên Long, Thần Võ Ti và Tiên Cơ, cục diện như vậy rất dễ bị cấp trên kiêng dè. Thế nên, anh mới chủ động rời khỏi Thần Võ Ti”.
Ngô Bình chợt nhớ ra, trước đó Diệp Thiên Tông bảo mình tiếp nhận chức vụ của Long Thủ, xem ra ngay từ thời điểm đó ông ấy đã nghĩ xong cả rồi.
Thở dài một tiếng, anh nói: “Sư huynh hà tất phải làm vậy?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ à, thực ra mấy năm trở lại đây, họ đã cho người chuyển lời tới anh, hi vọng anh có thể lui xuống. Nhưng anh vẫn luôn mặt dày mày dạn chiếm giữ vị trí này. Hiện giờ sư đệ đã là Long Thủ của Thiên Long, quyền hành lớn hơn anh. Có cậu ở đó, anh không cần thiết phải tiếp tục ngồi trên vị trí này nữa”.
Ngô Bình nói: “Sư huynh vẫn suy nghĩ chu toàn hơn”.
Tối hôm đó, Ngô Bình hỗ trợ Diệp Thiên Tông khai thông được hai linh khiếu, lần lượt hấp thu Thuần Dương Tiên Lực và Ất Mộc Linh Lực. Nếu năm linh khiếu cùng được khai thông, linh khiếu cộng hưởng, Diệp Thiên Tông sẽ hưởng lợi rất nhiều.
Ngày hôm sau, Ngô Bình quay về nhà một chuyến. Qua một đêm lĩnh ngộ, Lina đã có sự thay đổi cực kỳ lớn. Cô ấy nói với Ngô Bình, kế thừa từ trong huyết mạch, cô ấy có được năng lực điều khiển dòng nước; đồng thời, một khi tiến vào đại dương, cô ấy sẽ trở nên mạnh mẽ vô song, thậm chí thi triển được vài môn thần thông rất đáng gờm.
Ngô Bình hết sức vui mừng, sau này nếu Lý Dư gặp phải kình địch ở biển, có thể nhờ Lina giúp đỡ.
Lina vô cùng cảm kích Ngô Bình, chuẩn bị cho anh hai mươi món điểm tâm làm bữa sáng, bao gồm tám món ăn phụ, hai món canh và đủ loại món ăn vặt thơm ngon khác.