Võ quán Hòa Bình đã tồn tại hơn sáu mươi năm, ngoài mặt đây là một võ quán, trên thực tế là nơi để Thiên Long dùng để tiếp đãi sứ đoàn ngoại quốc.
Võ quán rộng hơn nghìn mét vuông, hôm nay lại trống vắng, chỉ có rất ít người ở đây. Đoàn khảo sát Đông Doanh đã đến trước, mười mấy người đang ngồi vây quanh cùng thương lượng gì đó.
Ngô Bình vừa đến, Trịnh Hoài đã nhanh chóng đến đón nói: “Long chủ, có chuyện rồi”.
Advertisement
Ngô Bình: “Có chuyện gì?”
Trịnh Hoài: “Vừa nhận được tình báo, hai cao thủ do Đông Doanh cử đến, một người được gọi là cao thủ Nhẫn Vương, người còn lại là thiên tài Aikido, Takeshita Onibi”.
Advertisement
Ngô Bình: “Người này là cảnh giới gì?”
Trịnh Hoài: “Có lẽ đều là cao thủ cấp Võ Thần”.
Ngô Bình: “Ừ, không cần lo lắng, tôi nắm chắc phần thắng”.
Bên Đông Doanh đã chú ý đến Ngô Bình, trong đám người, có một người trung niên đứng dậy, chầm chậm bước về phía Ngô Bình, khom người: “Các hạ Thủ Long, tôi là người dẫn đoàn của đoàn khảo sát, tôi tên Sasaki Asaya”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Sasaki, chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, bắt đầu đánh thôi”.
Sasaki Asaya khẽ cười, vung tay lên, sau lưng ông ta bỗng có một người đàn ông cao chừng một mét tám bước ra, mặc đạo phục màu trắng, đi chân trần.
Anh ta cúi đầu với Ngô Bình, nói: “Takeshita Onibi, xin chỉ giáo!”
Ngô Bình nói: “Nghe danh các hạ là thiên tài Aikido, trận này, tôi đánh với anh”.
Takeshita Onibi ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, cười nói: “Đánh với ai, kết quả cũng như nhau”.
Sasaki Asaya cười ha hả: “Vậy thì, bắt đầu thôi!”
Mọi người xung quanh tản ra, Takeshita Onibi giang hai tay, hai người đi theo giúp hắn cởi đạo phục ra. Cứ thế, Takeshi Onibi chỉ mặc một chiếc quần đùi, để lộ đường cong cơ bắp đáng sợ.
Thân thể hắn giống như tạc tượng vậy, cảm giác đầy sức mạnh, mọi người xung quanh cũng cảm thán.
Takeshi Onibi cười hung tàn: “Không biết Long chủ muốn dùng võ công gì đánh với tôi?”
Ngô Bình nhìn hắn nói: “Anh muốn bị đánh bại bởi võ công gì, có thể nói với tôi, tôi nhất định sẽ thỏa theo tâm nguyện anh”.
Takeshi Onibi cười lạnh một tiếng: “Anh rất liều lĩnh, nhưng cũng không sao, tôi sẽ cho anh nếm mùi đau khổ trong trận đấu này! Nếu có thể, thì cứ dùng Thái Cực Quyền đánh với tôi!”
“Thái Cực”. Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Có thể! Nhưng tôi chưa từng luyện Thái Cực, phải tìm sư phụ học một chút đã!”
Ánh mắt anh tìm kiếm, hỏi: “Mọi người có ai biết Thái Cực?”
Võ quán có một ông lão đang lau sàn, thấy không ai trả lời, ông ấy cười nói: “Cậu nhóc, tôi biết chút về Thái Cực, có thể dạy cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Được, cám ơn ông”.
Đây chỉ là một ông