Tôn Hiểu Hồng: “Chẳng phải nhà em cũng vậy sao? Thôi mà, kệ bọn nó đi!”
Trương Lệ lại giới thiệu dì mặc sườn xám: “Đây là dì Dương Tuệ, dì Dương của con mở công ty chứng khoán, là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong số chúng ta”.
Dương Tuệ : “Chị Lệ, chị đừng nói thế, trong mấy người chúng ta thì chị là người hạnh phúc nhất, con trai hiểu chuyện và biết nghe lời đến thế, tốt hơn chúng em nhiều”.
Advertisement
Viên Tiểu Chân thở dài: “Đúng thế, nhìn con nhóc nhà em mà xem, cả ngày không học hành gì, đại học được nửa chừng thì bỏ, ngày nào cũng chơi nhạc cụ với nhóm nào đó”.
Tôn Hiểu Hồng: “Con trai của em cầu tiến nhưng tiếc là học không giỏi, bây giờ tôi đang cho nó học hỏi rèn luyện việc làm ăn của gia tộc”.
Advertisement
Dương Tuệ sờ lên má của Ngô Mi, nói: “Cô bé này thật xinh đẹp, có đôi nét giống chị Lệ lúc trẻ”.
Viên Tiểu Chân hỏi: “Ngô Mi, cháu học lớp mấy rồi?”
Ngô Mi: “Thưa dì, cháu học lớp 12 ạ”.
“Thành tích thế nào hả?”, Viên Tiểu Chân cười hỏi.
Ngô Bình: “Tiểu Mi thông minh hơn cháu, mấy lần thi trước đều nhất thành phố, đại học Hoa Thanh và Thiên Kinh đều gửi thư mời tuyển thẳng cho con bé. Có điều Tiểu Mi muốn học thêm một năm cấp ba nữa nên đã từ chối”.
Ba dì kia trầm trồ, cảm giác Trương Lệ có hai đứa con như thế thật sự quá hạnh phúc, đỡ phải bận lòng.
Họ nói chuyện một lúc thì tìm chỗ ngồi. Sau đó có thêm vài bạn học cũ nối tiếp nhau đến chào hỏi, có những người tới chào mà Trương Lệ đã không còn nhận ra nữa, phải suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra được.
Họ vừa ngồi vào bàn, một giọng nói khó chịu vang lên: “Mạng lưới của chúng ta càng lúc càng dễ dãi, ai cũng có thể vào được hết”.
Ngô Bình nhìn thấy một người phụ nữ trung niên cách đó không xa đang dắt theo hai người trẻ tuổi đi tới, những người xung quanh đua nhau đứng dậy chào bà ta.
Trương Lệ nhìn thấy bà ta thì vẻ mặt trở nên không được tự nhiên, vô thức tránh đi ánh nhìn của đối phương.
Tôn Hiểu Hồng hơi chau mày nói: “Uông Kiều Lung, cô nói vậy là có ý gì?”
Người phụ nữ tên Uông Kiều Lung đó tiến đến gần Trương Lệ: “Không đúng à? Mạng lưới quan hệ của chúng ta không giàu thì cũng quyền cũng quý, bây giờ, đến cả công nhân bị sa thải cũng có thể đến, lẽ nào không phải là quá dễ dãi sao?”
Mấy năm trước Uông Kiều Lung có nghe ngóng về tình trạng của Trương Lệ, biết bà chỉ là một công nhân bình thường, hơn nữa còn bị sa thải, cuộc sống rất khó khăn.
Viên Tiểu Chân bất bình thay cho Trương Lệ, nói: “Công nhân bị sa thải thì đã làm sao? Con trai và con gái của chị Lệ đều là sinh viên ưu tú của Hoa Thanh và Thiên Kinh, cô bì được không?”
Uông Kiều Lung chau mày: “Viên Tiểu Chân, cô nhìn cho rõ những người ở đây là ai đi, không phải thương gia có tiếng thì cũng là quan chức tương lai, các cô mời người như Trương Lệ đến có thích hợp không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!