Ngô Bình mặc kệ chúng, cởi trói cho cô bé, gỡ băng keo trên miệng ra: “Bạn nhỏ đừng sợ, chú là người mà bà nội cháu nhờ tới đây”.
Cô bé khá xinh và dễ thương, cô bé vừa định khóc nấc lên, nghe nói là người của bà nội bèn hỏi: “Chú là người mà bà nội cháu gọi tới?”
Ngô Bình gật đầu, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: “Đi thôi, chú dẫn cháu đi tìm bà nội”.
Mặc dù cô bé chỉ mới ba tuổi nhưng rất thông minh: “Chú ơi, mấy người xấu này thì sao, chúng ta báo cảnh sát bắt họ nhé?”
Advertisement
Ngô Bình khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng rồi, phải bắt họ lại”.
Anh gọi một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút, cảnh sát khu vực gần đó chạy đến.
Ngô Bình tường thuật lại ngắn gọn chuyện này, sau đó lên xe cảnh sát về lại khách sạn.
Advertisement
Trước cửa khách sạn, khi Ngô Bình dẫn cô bé đến cho bà lão, bà lão ôm chặt lấy cháu gái mà bật khóc, liên tục nói cảm ơn với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Bà cụ, sau này phải cẩn thận đề phòng đám người xấu trong xã hội”.
Bà lão nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tôi không biết báo đáp cậu thế nào nữa, tặng nó cho cậu vậy”.
Bà lão lấy một chiếc hộp ra, chiếc hộp được làm rất tinh xảo, hình vuông. Bà ấy đưa chiếc hộp cho Ngô Bình nói: “Chàng trai, đây là vật gia truyền của tổ tiên tôi để lại, tặng cho cậu”.
Ngô Bình xua tay: “Bà cụ, cháu không thể…”
Mới nói được nửa câu, anh bỗng sửng sốt vì cảm nhận được khí tức kỳ lạ từ trong chiếc hộp.
Thế là anh cầm lấy chiếc hộp, sau khi mở ra thì thấy bên trong là một cái tháp nhỏ màu vàng có tất cả chín tầng, được chế tạo rất tinh xảo.
Lòng anh hơi dao động nên mở miệng hỏi: “Bà cụ, tháp này của bà là do tổ tiên của bà truyền lại sao?”
Bà lão nói: “Đúng thế, tổ tiên của tôi từng rất giàu có và quyền lực, tiếc là sau này lại suy tàn, cuối cùng chỉ để lại tòa tháp này. Vốn dĩ hôm nay tôi định bán nó nhưng người mua ra giá quá thấp, tôi không đồng ý. Ai mà ngờ vì thế mà làm lạc mất cháu gái, bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không muốn giữ lại tòa tháp này nữa nên tặng cho cậu đấy”.
Bà lão cực kỳ yêu thương cháu gái mình, vì suýt nữa làm mất cháu gái, bà ấy đâm ra hận cái tháp nhỏ màu vàng này.
Ngô Bình hỏi: “Bà cụ, bà ra giá bao nhiêu, đối phương trả giá bao nhiêu?”
Bà lão khẽ thở dài: “Tòa tháp này là bằng vàng, lại rất đẹp, tôi báo giá năm triệu tệ, nhưng đối phương chỉ chịu đưa cho tôi năm trăm nghìn tệ, nói không phải là vàng ròng, là hợp kim”.
Ngô Bình nói: “Bà cụ, tòa tháp này của bà rất đẹp nhưng cháu không thể lấy như thế. Thế này nhé, cháu ra giá năm triệu tệ, bà bán tháp này không?”
Bà lão ngây người, vội xua tay: “Không được, tôi không thể lấy tiền của cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Bà cụ đừng khách sáo, nếu bà không lấy tiền, vậy cháu không thể nhận rồi”.
Bà lão thở dài: “Chàng trai, cậu đúng là người tốt”.
Cuối cùng Ngô Bình đưa cho bà cụ một tờ chi phiếu năm triệu tệ, sau đó đưa bà lão đi đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra. Phía bên cảnh sát phá được một vụ án lớn về tập đoàn buôn người xuyên quốc gia qua lời thẩm tra của ba người kia, tóm được hai mươi bảy thành viên chủ chốt, một trăm năm mươi chín chân rết, giải cứu cho bốn mươi bảy trẻ em và truy tìm tung tích của nhiều đứa trẻ khác.
Một việc thiện của Ngô Bình mà đã giải cứu được cho một trăm gia đình vô tội.
Ngô Bình cầm tháp nhỏ quay về khách sạn, lúc này Trương Lệ bị mọi người vây quanh, ai nấy cũng đều tỏ ra rất thân thiết như thể Trương Lệ là bạn lâu năm của họ vậy.
Ngô Chấn Đông đang uống nước ở một bên, có vẻ ông ấy đang cảm thấy khá nhàm chán. Thế là Ngô Bình vẫy tay gọi Ngô Chấn Đông ra ngoài.
Ngô Chấn Đông nói: “Tiểu Bình, chán quá, có chỗ hút thuốc không?”
“Có, bố đi theo con”.
Anh mở một căn phòng, hai bố con ngồi