Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Ngươi nói ta là người tu hành thứ 367?”
Khí linh: “Phải, ngươi là tu sĩ thứ 367 bước vào gian tu hành này”.
Ngô Bình: “Ta có thể tu luyện ở đây bao lâu?”
Advertisement
Khí linh: “Tháp này là bảo vật tu luyện tinh thần, tỉ lệ thời gian của nó và thế giới bên ngoài là một trên mười nghìn, ngươi tu luyện một năm trong tháp tương đương với mười nghìn năm tu luyện ở ngoài”.
Ngô Bình giật mình, tỉ lệ một trên mười nghìn, cũng đáng sợ quá đó!
Anh nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Ta tu luyện nửa canh giờ trước đã”.
Advertisement
Khí linh: “Thời gian tu luyện tối thiểu là sáu canh giờ”.
Sáu canh giờ bằng mười hai tiếng, tương đương với thành quả của hơn mười ba năm tu luyện bên ngoài.
Anh hít sâu một hơi nói: “Được, vậy thì sáu canh giờ”.
Khí linh: “Hãy nộp phí trước”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Nộp phí?”
Khí linh: “Đúng thế, tiên tu luyện một canh giờ là 30 tiền bùa, sáu canh giờ là 180 tiền bùa”.
Ngô Bình tiếc của, một trăm tám mươi tiền bùa không phải là con số nhỏ, anh chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy được, ta đưa cho ngươi”.
Sau đó ý thức của anh thoát hỏi tháp tu luyện, lấy ra một trăm tám mươi tiền bùa rồi nói với Ngô Chấn Đông: “Bố, con phải bế quan mười hai tiếng, trong thời gian đó đừng cho bất kỳ ai làm phiền con”.
“Ừ”, Ngô Chấn Đông gật đầu.
Nói rồi anh vứt tiền bùa vào trong qua lỗ nhỏ trên tháp, sau đó thả Nhân Bì Viêm Dương ra để bảo vệ mình.
Khi đi vào tháp tu luyện lần nữa, Ngô Bình bắt đầu tập trung toàn lực tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh. Như Lai Thần Tàng Kinh này cực kỳ khó tu luyện, muốn có được hiệu quả tốt trong thời gian ngắn là điều không thể.
Nhưng trong tháp nhỏ này, thời gian nhanh gấp mười nghìn lần bên ngoài, sáu canh giờ là hơn mười ba năm, anh cũng có thể tìm cơ hội này đột phá.
Khí linh: “Đã nộp phí thành công, bắt đầu tu luyện cấp một”.
Ngay lập tức, xung quanh dâng lên luồng khí màu tím, Ngô Bình cảm nhận được rất nhiều năng lượng, những năng lượng này làm cho võ hồn của anh rất thoải mái. Anh tĩnh tâm, bắt đầu tu luyện Như Lai Thần Tàng Kinh.
Thời gian trong tháp là hơn mười ba năm đằng đẵng, một trăm sáu mươi sáu tháng hơn.
Một người bình thường ở nơi không có ai hơn một tháng thì sẽ cảm thấy bản thân sắp nổi điên, nhưng Ngô Bình lại phải tu luyện hơn một trăm sáu mươi tháng như thế. Cũng may trong lúc tu luyện, nội tâm anh không lo nghĩ gì hoặc không có cảm giác vui thích nên cũng không cảm thấy chán.
Bên ngoài trời đã tối, Trương Lệ cũng về phòng, nhìn thấy con trai ngồi yên bất động, bà hỏi: “Tiểu Bình đang làm gì thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!