“Bắt đầu!”
Lời vừa dứt, bóng người đã loé lên, con cháu nhà họ Phùng đã bị đối phương túm đầu từ phía sau, năm ngón tay đâm ngập vào sọ, máu chảy ròng ròng.
“Là Âm Phong Bạch Cốt Trảo!”, một người am hiểu hô lên.
Advertisement
Sau khi giết chết đối thủ bằng một đòn, đệ tử Bạch Cốt Môn uy nghiêm cười nói: “Tôi đã loại trừ một tên giúp mọi người. Các vị tiếp tục đi”.
Cuộc tàn sát chỉ mới bắt đầu. Trong những trận đấu tiếp theo, chỉ cần một bên có thể đánh chết bên còn lại, đều sẽ không hề nương tay, như thể hai bên có mối thù không đội trời chung vậy.
Advertisement
“Anh Chu à, sao những người này lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”, anh hỏi.
Chu Liên Kiệt im lặng quan sát, đoạn đáp: “Anh Ngô, những người mất mạng, hoặc là kém may mắn, hoặc là không có tiền”.
“Không có tiền?”
Chu Liên Kiệt giải thích: “Đúng vậy. Khi sắp bị đối thủ đánh chết, nếu có thể chi ra một số tiền thì sẽ giữ được mạng sống”.
Ngô Bình cau mày: “Những người này, hoặc không thuộc môn phái nào, hoặc đến từ những gia tộc nhỏ, tất nhiên là không có nhiều tiền”.
Chu Liên Kiệt nói: “Không có tiền cũng không có thực lực thì không nên tham gia bảng Nhân Tiên. Muốn nổi bật hơn người thì phải tự biết rằng mình có thể bị đánh chết. Anh Ngô quá lương thiện. Sống lâu ở Địa Tiên Giới rồi anh sẽ hiểu, ở nơi này, thực lực đại diện tất cả. Trước mặt kẻ yếu, người có thực lực có thể làm gì tuỳ thích!”
Ngô Bình chỉ lặng im không nói. Tuy thế giới bên ngoài có trật tự, nhưng thứ trật tự ấy chẳng phải cũng do kẻ cầm quyết đặt ra hay sao? Cá lớn nuốt cá bé là quy luật tự nhiên, ở đâu cũng phải thích nghi, chỉ theo một cách khác thôi.
Đường Băng Vân nhìn thấy nhiều người chết như vậy, khó tránh khỏi lo lắng, bèn nhẹ nhàng nói: “Chồng à, anh nhất định phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình đáp: “Yên tâm đi. Dưới Địa Tiên, không ai có thể đánh bại anh cả”.
Người tham gia bảng Nhân Tiên gần như không có nữ giới. Đường Băng Vân đứng ở đây vô cùng nổi bật. Vào lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đai ngọc mỉm cười tiến lại gần, còn có hai tuỳ tùng theo sau.
Người đàn ông áo choàng tươi cười nhìn Đường Băng Vân, cất lời: “Chào cô, tôi là Đinh Ngạo Long, thế tử nhà họ Đinh Man Tây. Cô sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần, so với Tứ mỹ Thục Sơn cũng không hề thua kém”.
Đường Băng Vân liếc nhìn đối phương, lạnh lùng đáp: “Anh là cái thá gì mà bắt chuyện với tôi!”
Đinh Ngạo Long biến sắc: “Cô…”
Ngô Bình lập tức tiến lại góp vui: “Đường tiên tử là đệ tử của thần thổ thông thiên. Nếu anh có chút hiểu biết thì sẽ không dám có ảo tưởng gì với cô ấy đâu”.
Bốn từ “thần thổ thông thiên” này hệt như sấm nổ. Tiếng nổ vang ầm trong đầu, Đinh Ngạo Long run rẩy, toát đầy mồ hôi lạnh, vội vàng cúi người: “Tôi mạo phạm rồi, mong tiên tử tha tội!”
Thấy Đinh Ngạo Long run bần bật ở đó, những người xung quanh đều khó hiểu, không rõ người này đang làm gì.
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy anh”.
Đinh Ngạo Long chậm rãi lùi lại, lùi được mười mấy mét thì vội vàng gọi hai tuỳ tùng rời khỏi đây hệt như chạy trốn. Đến bảng Nhân Tiên còn chẳng buồn tham gia nữa, có thể thấy Đinh Ngạo Long hoảng sợ nhường nào.
Chu Liên Kiệt ở gần đó cũng vô cùng kinh ngãi. Người khác không nghe thấy nhưng anh ta thì nghe rất rõ, vị Đường tiên tử này là đệ tử của thần thổ thông thiên ư?
Anh ta chậm rãi tiến về phía trước, khom người.