Mà muốn giữ nó lại thì phải dựng một trận pháp tụ linh, đó cũng chính là lý do vì sao Ngô Bình muốn xây biệt thự ở đây.
Những chuyện khác thì anh không quan tâm nữa, giờ họ đã có đủ cả vốn lẫn các mối quan hệ, dự án sẽ nhanh chóng được thi côn thôi, hơn nữa còn được chính quyền ở đây ra sức ủng hộ nữa.
Anh viết một danh sách liệt kê những thứ cần dùng để lập đại trận như ngọc cao cấp, nam châm, sau đó bảo đích thân Trác Khang đi mua.
Advertisement
Sau khi dặn dò mọi người mấy câu, Ngô Bình rời đi trước.
Đường Tử Di và Trác Khang ở lại, họ còn phải bàn bạc với người của bên công ty thiết kế, để thực hiện yêu cầu của Ngô Bình.
Ngô Bình đi ngang qua học viện âm nhạc Vân Kinh thì nhìn thấy Lâm Băng Tiên lẫn trong một dàn các cô nàng chân dài nóng bỏng.
Anh bảo Cương Từ dừng xe rồi đi về phía Lâm Băng Tiên.
Lâm Băng Tiên đang nói chuyện với mấy cô gái, thi thoảng còn bật cười khanh khách.
Khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi chạy tới, sau đó vui vẻ nói: “Anh Ngô, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình nói: “Tiện đường thôi, vừa hay lại thấy cô đi ra, lên xe đi, chúng ta về nhà”.
Lâm Băng Tiên vẫy tay với mấy cô bạn rồi nói: “Tớ về trước đây”.
Mấy cô gái cũng vẫy tay chào, chờ Lâm Băng Tiên lên xe rồi, một cô gái tóc ngắn cười lạnh nói: “Bảo sao mà cậu ta toàn dùng mỹ phẩm cao cấp thế, hoá ra là có bạn trai rồi, chiếc xe kia được phết đấy chứ đùa!”
Một cô gái khác nói: “Gì mà được, tớ chưa thấy hãng xe này bao giờ, khéo là hàng bãi thôi”.
“Cũng đúng, tớ nghe nói nhà Lâm Băng Tiên khó khăn lắm nên hồi đầu mới phải nghỉ học đấy, loại như cậu ta thì kiếm một tên xài xe cũ cũng xứng đôi vừa lứa mà”, nói rồi, bọn họ đều cười phá lên.
Mấy cô gái này chẳng ưa Lâm Băng Tiên chút nào, lý do cũng vì ghen tị.
Lâm Băng Tiên không chỉ là hoa khôi của nhạc viện, mà còn có sở trường trong âm nhạc, bỏ xa bọn họ.
Vì thế, ngoài mặt thì họ vui vẻ với cô ấy, nhưng khi Lâm Băng Tiên vắng mặt thì bắt đầu nói xấu sau lưng ngay.
Lâm Băng Tiên ngồi lên xe rồi nói: “Anh Ngô, mấy cô bạn của em mời em tham gia tiệc tốt nghiệp của họ, anh bảo em có nên đi không?”
Vì Lâm Băng Tiên nghỉ học nên các bạn cùng khoá trước sắp tốt nghiệp rồi, cô thì còn lâu.
Ngô Bình nói: “Đi đi, nếu đã là bạn bè thì nên nể mặt nhau một chút”.
Lâm Băng Tiên cười nói: “Vậy em đi nhé”.
Lúc này, anh nói: “Băng Tiên, hôm qua cô mới làm thủ tục nhập học à?”
Lâm Băng Tiên: “Em làm từ hôm kia rồi, rất thuận lợi”.
“Thế thì tốt, cô cứ yên tâm mà học, có gì cần thì cứ nói với tôi”.
Sau khi về sơn trang Thái Khang, Ngô Bình về phòng luyện công để đả thông kinh mạch.
Anh vừa ngồi xuống thì lại nhận được điện thoại của Từ Quý Phi, ông ấy nghiêm giọng nói: “Nghiêm Lập Chân đang tìm chú đấy”.
Ngô Bình cau mày, anh nhớ Nghiêm Lập Chân là sư đệ của Lưu Trực Hưng, tiểu đồ đệ của Dương Thiên Thiền.
Chắc anh ta tìm anh để trả thù cho Lưu Trực Hưng đây.
“Anh định thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Từ Quý Phi: “Nghiêm Lập Chân muốn gặp chú, cậu ta đang ở Vân Kinh rồi, có mấy cao thủ của Hình Y Giới đi cùng nữa.
Có thêm người giúp rồi thì cậu ta sẽ không chịu bỏ qua đâu”.
Ngô Bình cau mày hỏi: “Anh ba có biết họ đang ở đâu không?”