Ngô Bình cảm thấy thế nào cũng được, bèn nói: “Được rồi, anh đi chuẩn bị một lát. Nửa giờ nữa chúng ta khởi hành nhé”.
Ngô Bình lấy năm chai, mỗi chai bỏ ba phần Bồi Nguyên Tán, đủ cho một người uống. Ngoài ra anh còn hái ba quả đào tiên làm quà.
Advertisement
Cũng lâu rồi anh chưa đến nhà họ Đường, đi tay không thì ngại lắm.
Anh còn chưa ra khỏi cửa thì đã có người tìm đến.
Advertisement
Đó là người đàn ông họ Phùng. Gã khóc lóc thảm thương, mặt đã sưng tấy. Hoá ra sau khi trở về, gã đã cầu cứu khắp nơi, nhưng không ai dám ra mặt giúp gã cả. Cộng thêm việc đau đến mức chết đi sống lại, gã hết cách, đành phải liên tục tát vào mặt mình theo cách của Ngô Bình. Mỗi lần gã tát, cơn đau sẽ dịu đi đôi chút. Thế là gã tát mãi đâm nghiện, cứ không ngừng tát, kết quả khiến mặt mình sưng vù lên.
Nhưng tự tát mãi cũng không hay, mặt gã sắp nát mất rồi. Gã vẫn cần gương mặt mình. Đến khi chịu không nổi nữa, gã mới đến đây xin Ngô Bình bỏ qua.
“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi”, người đàn ông họ Phùng quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Ngô Bình hờ hững hỏi: “Anh đã tát vào mặt mình bao nhiêu cái?”
Gã ngẫm nghĩ: “Cũng được bốn, năm trăm cái”.
Ngô Bình đáp: “Về nhà tát tiếp đi. Đến khi mỗi bên má đều tát đủ một nghìn cái, cơn đau của anh sẽ biến mất. Sau khi tát xong thì nhanh chóng đến bệnh viện, tôi e là cơ mặt anh sắp tê liệt rồi”.
Gã thất kinh: “Tôi thật sự biết lỗi rồi. Mong anh tha cho tôi!”
Ánh mắt của Ngô Bình rất lạnh lùng: “Anh ra tay với một đứa trẻ mới vài tuổi, quá ác độc, tát hai nghìn cái đã là hình phạt nhẹ nhàng. Từ bây giờ trở đi, anh chỉ được làm việc thiện, không được làm điều xấu, nếu không cơn đau vẫn sẽ phát tác. Đến lúc ấy, anh lại phải tát mình hai nghìn cái mới có thể giải thoát”.
Dứt lời, anh phất tay: “Cút đi!”
Người đàn ông ủ rũ rời đi. Vì trong nhà có chút thế lực nên gã vẫn luôn hoành hành ngang ngược. Nay gã bị Ngô Bình trừng phạt, trong lòng cực kỳ không phục, nhưng không phục cũng không được, đành phải nhịn!
Về đến nhà, gã tự nhốt mình trong phòng, lại nghiến răng tát cho đủ hai nghìn cái. Quả nhiên sau đó không còn đau nữa, nhưng vì bị tát quá nhiều nên mặt gã gần như nát nhừ, răng cũng lung lay, thậm chí còn xuất hiện tình trạng não bị chấn động. Người nhà đã nhanh chóng đưa gã đến đến bệnh viện.
Từ đó về sau, người đàn ông họ Phùng bắt đầu hành thiện tích đức, tính khí nóng nảy đã được kiềm chế rất nhiều. Lâu dần, bản tính hung hăng của gã cũng biến mất, gã còn cảm thấy rất hối hận về những gì mình đã làm ngày xưa. Đấy là chuyện rất lâu về sau.
Ngô Bình và Đường Tử Di lái xe đến biệt thự Vân Đỉnh. Vừa đến nơi, họ đã thấy trong sân đặt rất nhiều bàn tiệc, trên bàn có món ngọt, hoa quả, món ăn nhẹ, vân vân.
Vài chục người đang có mặt tại đây, kẻ đứng người ngồi, tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, náo nhiệt vô cùng. Tất nhiên, vợ chồng Đường Minh Huy cũng ở trong số đó.
Ngô Bình hỏi: “Tử Di à, những người này là ai vậy?”
“Họ đều là quan chức và đại gia của Giang Nam, danh gia vọng tộc ấy. Mấy mươi năm trước, nhóm người này đã thành lập thương hội Giang Nam. Từ xưa, Giang Nam đã là nơi giàu có và đông đúc nhất Viêm Long. Tập đoàn do những người này thành lập bắt đầu đầu tư ra thế giới với sự hỗ trợ của sức mạnh quốc gia. Có thể anh không tin, những người này nắm giữ gần hai mươi phần trăm ngành sản xuất và khoảng ba mươi phần trăm thị trường bất động sản cả nước đấy”.