Một tiếng rõ to vang lên, cái khuôn nứt ra, Ngô Bình bước ra từ bên trong.
Đường Tử Di thở phào hỏi: “Chồng xong rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Trong lúc thay xương, cơ bắp cũng tiến hành đổi mới, nhưng tiếp theo anh còn phải thay mới hệ thống miễn dịch, hệ thống tiết niệu và sinh sản, hệ thống thần kinh và số lượng lớn tế bào nhỏ, đây là một quá trình dài”.
Advertisement
Đường Tử Di: “Rất lâu sao?”
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là một hai tháng, nhưng em yên tâm, quả trình thay thế sau đó khá thoải mái. Mặc dù anh cũng sẽ khá yếu nhưng không khác thì người bình thường, ít nhất có thể tự chăm sóc bản thân”.
Advertisement
Đường Tử Di: “Vậy thì tốt. Em nghe Viêm Dương nói thời gian của đại thoái bệnh càng lâu thì càng có nhiều lợi ích, đúng không?”
Ngô Bình: “Có thể hiểu như thế, đại thoái bệnh ở mỗi người sẽ khác nhau, có người khá nhẹ, có người nặng. Anh thuộc kiểu hoàn toàn, thoái hóa kiểu thay da đổi thịt, khác hoàn toàn với đại thoái bệnh thông thường”.
Đường Tử Di: “Chồng ơi, khoảng thời gian này anh cứ ở lại, em chăm sóc anh”.
Ngô Bình cười nói: “Không thể rảnh được, anh đã muốn đến bệnh viện lâu rồi, ngày mai anh đến bệnh viện tìm việc”.
Đường Tử Di nói: “Y thuật của chồng siêu như thế, còn cần đến bệnh viện à?”
Ngô Bình nói: “Y thuật là không giới hạn. Hơn nữa em có bao giờ thấy ai cảm mạo hay phát sốt là tới tìm anh chữa không? Đến bệnh viện là để bổ sung và làm toàn vẹn trình độ chữa bệnh. Dù sao thì y thuật anh học và chữa bệnh hiện đại cũng không giống nhau”.
Anh nói tiếp: “Mặt khác, trị bệnh cứu người cũng là thiên chức của người thầy thuốc, giờ anh tạm thời không làm gì được, vừa hay có thể tới bệnh viện cứu giúp bệnh nhân, thế chẳng phải rất tốt sao?”
Đường Tử Di cười đáp: “Rất tốt, em sẽ đưa anh đi làm hàng ngày!”
Ngô Bình: “Không cần đâu em, anh sẽ thuê trọ gần bệnh viện!”
Đường Tử Di: “Vậy cũng để em thuê cho, em nấu cơm cho anh chứ!”
Ngô Bình nghĩ ngợi rồi đáp: “Phải rồi, Tử Di, ngày mai người của anh sẽ tới, em thu xếp giúp anh”, người anh nhắc tới là bốn tỳ nữ và Lina.
Đường Tử Di: “Ok anh!”
Ngày kế, theo mệnh lệnh của Ngô Bình, Lina tìm tới, từ Thiên Kinh chạy đến Vân Kinh, cùng đi còn có người nhà của Ngô Bình.
Ông bà ngoại của anh đi du lịch, họ ở lại Thiên Kinh cũng chỉ để chơi thôi, giờ nghe nói Ngô Bình ở Vân Kinh thì cũng tới đây. Dù sao Vân Kinh cũng cách nhà cũ gần hơn, không xa xôi như Thiên Kinh.
Đường Tử Di cũng không quá ngạc nhiên về sự tồn tại của Lina và mấy người Mộc Lan, dù gì cô ấy cũng biết Ngô Bình là giáo chủ Hắc Thiên, tất nhiên không thể thiếu sự phô trương.
Ngô Bình vừa đến nơi đã được Đường Minh Huy nhiệt tình chào đón.
Sau khi gặp mặt người thân, Ngô Bình phải đi bệnh viện.
Bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh nằm