Xương đã bị vỡ vụn, hơn nữa còn bị thiếu khuyết, nhưng chuyện này không làm khó được Ngô Bình. Mười ngón tay anh di chuyển liên tục, từng khúc xương bị thương đã có sinh mệnh, nhanh chóng khớp lại.
Sau ba tiếng đồng hồ, Ngô Bình hoàn thành phẫu thuật. Nhưng anh không băng bó vết thương cho người bệnh.
Thuốc đã mua đem đến, anh đến phòng làm việc điều chế. Thân là một người điều chế thuốc, anh vô cùng am hiểu về dược lý đến mức tuyệt đối.
Advertisement
Phòng làm việc không có công cụ điều chế thuốc, Ngô Bình đóng cửa lại, dùng một tiên đỉnh luyện thuốc. Cũng may điều chế thuốc này cũng không mất nhiều sức lực, đa phần chỉ tiêu hao thần niệm mà thôi.
Mười phút sau, anh cầm một lọ thuốc bột nhỏ ra khỏi phòng làm việc. Bên ngoài phòng làm việc có một nhóm bác sĩ vây quanh, quá trình phẫu thuật của Ngô Bình, bọn họ đều được xem trong phòng làm việc, bọn họ rất khâm phục và bất ngờ về trình độ của anh.
“Tìm một ống thủy tinh, tôi cần dùng”.
Advertisement
Bác sĩ Mã nói: “Phòng thí nghiệm có, tôi đi lấy!”
Ngô Bình: “Chuẩn bị thêm một trăm lít nước cất”.
Bác sĩ Triệu: “Tôi đi chuẩn bị”.
Mười phút sau, dụng cụ thủy tinh và nước cất được đem đến, Ngô Bình đổ thuốc bột và nước vào, sau đó đến phòng bệnh, ngâm chân bị thương của bệnh nhân vào đó.
Nước thuốc biến thành màu xanh lục nhạt, chân bị thương của bệnh nhân được ngâm bên trong.
Bác sĩ Triệu hỏi: “Bác sĩ Ngô, dịch điều trị này có hiệu quả thế nào?”
Ngô Bình: “Có thể giúp tốc độ hồi phục của bệnh nhân tăng lên gấp mười lăm đến ba mươi lần”.
Mọi người kinh ngac, thật thần kỳ!
Ngô Bình: “Cứ bảy mươi hai tiếng thì thay nước thuốc một lần, tìm người phụ trách đến trông coi”.
Ngay lúc này, người nhà bệnh nhân yêu cầu tiến vào kiểm tra thì bị bác sĩ ngăn bên ngoài cửa.
Ngô Bình nghe thấy tiếng động thì nói: “Để bọn họ đi vào đi!”
Bác sĩ mở cửa ra, cặp vợ chồng trung niên kia tâm tình lo lắng đi vào.
Phẫu thuật ngoại khoa của Ngô Bình rất thành công, chân bị thương của bệnh nhân nhìn bề ngoài vẫn khá hoàn chỉnh nhưng có vài chỗ thì bị sưng phù thấy rõ.
Người phụ nữ trong niên rưng rưng nước mắt: “Cám ơn bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình: “Mọi người nên vui mới phải, con trai hai người có thể hồi phục, tuy không so được với người bình thường, nhưng đi đường và chạy chậm thì không gặp vấn đề gì”.
Người đàn ông trung niên bỗng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, cả nhà chúng tôi cảm ơn anh!”
Ngô Bình đỡ ông ấy dậy nói: “Mọi người đi chuẩn bị chút đồ ăn đi, trước tiên phải cho cậu ấy ăn chút cháo. Một tuần này cậu ấy cần rất nhiều dinh dưỡng để bồi bổ”.
Người đàn ông trung niên vội gật đầu: “Được được, chúng tôi nhớ rồi”.
Lúc này, một y tá đi đến: “Bác sĩ Mã, bác sĩ Triệu, có một bệnh nhân nhảy lầu, xuất huyết trong não, gan bị vỡ, xuất huyết trong rất nặng”.
Bác sĩ Mã vội nói: “Chúng tôi lập tức đi qua”.
Sau đó nhìn Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, anh muốn