Hiện tại, anh muốn dùng hai phần ba thuốc còn lại khiến thân thể tiến thêm một bước hoàn thiện, làm công tác chuẩn bị cho cảnh giới tiếp theo.
Đã có kinh nghiệm lần trước, anh một ngụm uống hết thuốc. Dược lực này ngấm vào từng tế bào, anh như đang đắm chìm trong ánh mặt trời vậy, rất thoải mái.
Dưới tác dụng của dược lực, Linh Lạc của Ngô Bình hình thành với tốc độ nhanh chóng, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Linh Lạc cấp hai đã hình thành thông lộ. Sau đó là Linh Lạc cấp ba, Linh Lạc cấp bốn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Advertisement
Đợi đến hơn chín giờ sáng hôm sau, Linh Lạc quanh người Ngô Bình đã được tạo thành. Có được Linh Lạc, anh cảm thấy như thay đổi thành một người khác vậy, chợt suy nghĩ, thân thể đã lơ lửng trên không.
Hơn nữa, anh không dùng đến ngoại lực, cũng không dùng niệm lực, mà chỉ đơn thuần dùng sức mạnh thân thể. Linh Lạc khiến trường vực của anh càng kỳ diệu, anh hiện tại đã có thể nhẹ nhàng bay trên không, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả Viêm Dương!
Advertisement
Thân thể anh từ từ được nâng cao, đang chuẩn bị bay vài vòng thì đột nhiên áp lực nặng nề bỗng bao trùm cả biệt thực của Carlos, một tiếng động vang vọng như sấm vang lên trên không: “Ai đã giết Carlos, ra đây chịu chết!”
Amado lao vào phòng nói: “Chủ nhân, Lôi Thần đến rồi!”
Ngô Bình bay ra khỏi phòng, anh nhìn thấy trên không trung cách mấy trăm mét, có một người đứng đó. Người này mặc áo giáp như thời La Mã, cao chừng hai mét, sấm chớp vây quanh người, đôi mắt cũng chứa đầy tia chớp.
Anh cười vẫy tay với đối phương: “Lôi Thần, đã lâu không gặp”.
Nói rồi, anh bay đến cùng độ cao với Lôi Thần, cách ông ta chừng một trăm mét.
Lôi Thần nhíu mày: “Anh là ai?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi là ông hai của chú nhỏ - của cô ba - của bố ông đây”.
Lôi Thần ngây người, quan hệ ở Mễ không phức tạp đến vậy, ông ta phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Ngay lúc này, Ngô Bình vương tay, dây xích màu tím vàng bay ra, chớp mắt đã trói chặt ông ta, sau đó lại dùng một lưỡi băng sát phù.
Rõ ràng, dây xích vàng tím có thể trói buộc được Lôi Thần, ông ta quát một tiếng, toàn thân tỏa ra tiếp chớp vang dội, muốn thoát khỏi dây xích, trông có vẻ như chỉ trong thời gian ngắn thì ông ta không thể thoát ra được.
Lúc này, ba nghìn lưỡi băng bỗng nhiên bay về phía ông ta.
Lưỡi băng sát phù này được nói là có thể giết chết người từ Thiên Tiên trở xuống, Ngô Bình rất mong đợi hiệu quả của nó. Nhưng anh phải thất vọng rồi, khi lưỡi băng biến mất, Lôi Thần vẫn đứng đó chẳng hề gì.
Ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, rống giận: “Chết!”
Thoáng chốc, đôi mắt ông ta bắn ra tia chớp, bắn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vội dùng ô Di La, ngăn cách Lôi Thần bên ngoài. Anh khẽ nhíu mày, đại biết đã biết được nguyên do, Lôi Thần có thể kiềm chế được lưỡi băng, vì vậy sát thương của nó đã giảm đi.
“Được thôi, cho ông chơi vui chút vậy”.
Anh lấy ra sát hồ, mở nút ra. Bên trong bỗng