Lý Vân Đẩu liếc cháu trai, sau đó gọi anh đến thư phòng của mình nói: “Tiểu Bình, cháu bộp chộp quá”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông nội, cháu không quan tâm đến thương hội hay ngân hàng Nam Dương gì đó, nhưng tên lưu manh đó từng đánh ông nội, cháu nhất định phải giúp ông nội trút giận”.
Lý Vân Đẩu phất tay: “Bị đánh mấy cái có là gì đâu, năm xưa ông nội còn từng khấu đầu với người ta nữa mà”.
Advertisement
Ngô Bình tròn mắt: “Ông nội, ông khấu đầu với ai?”
Lý Vân Đẩu biết mình đã lỡ lời, vội nói: “Không, không có, ông nhớ nhầm!”
Advertisement
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông nội, ông biết năng lực của cháu mà, ông không nói thì cháu cũng có thể điều tra ra như thường”.
Lý Vân Đẩu hết cách, nói: “Con người có lúc phải cúi đầu, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”.
Ngô Bình: “Không thể cho qua được, ông nội, ông mau nói cho cháu biết đi”.
Lý Vân Đẩu chỉ đành kể lại chuyện năm xưa.
Thì ra năm xưa, lúc Lý Vân Đẩu tầm bốn mươi tuổi, ông đã đến Jawa để mưu sinh trước. Ông rất biết tính toán, chưa được mấy năm đã nắm giữ tài sản trên trăm triệu.
Lúc đó, Jawa không thân thiện với người Viêm Long, vì việc làm ăn của ông ảnh hưởng đến tổng thống đương thời của Jawa, Juharto. Juharto cho người bắt Lý Vân Đẩu lại, đưa đến trước mặt ông ta.
Ông ta bắt Lý Vân Đẩu quỳ xuống, nhét súng vào miệng ông, hỏi ông có sợ chết không. Lúc đó Lý Vân Đẩu sợ đến mất hồn, không dám nói lời nào.
Cuối cùng ông giao ra tất cả số tiền mình kiếm được, mới miễn cưỡng giữ được tính mạng, dù vậy nhưng ông vẫn bị đánh gãy một chân.
Sau khi rời khỏi Jawa, Lý Vân Đẩu mới đến Á Mã phát triển. Á Mã đối xử với người Viêm Long không tệ, ông đã nhanh chóng vực dậy ở đây, gầy dựng nên đế quốc thương nghiệp Lý Thị.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Juharto, chắc lão già này cũng hơn chín mươi tuổi rồi ông nhỉ?”
Lý Vân Đẩu: “Ừm, cũng phải chín mươi mấy tuổi rồi. Con cháu của ông ta đều là đại gia của Jawa, tổng tài sản của gia tộc có hơn một trăm tỷ đô, là thế lực lớn ở đó”.
Ngô Bình: “Cháu nhớ mấy chục năm trước, Juharto đã giết mấy triệu người Viêm Long”.
Lý Vân Đẩu: “Đúng vậy, ông ta là tên quân phiệt đáng sợ, đương nhiên muốn giết ai thì giết thôi. Ầy, thế giới này vốn là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Tiểu Bình à, ông nội hi vọng cháu bình an thôi, những thứ khác đều không quan trọng”.
Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Ông nội, bây giờ cháu lợi hại lắm, người phàm không đấu lại cháu được. Chức hội trưởng thương hội này sẽ giao cho ông nội nắm giữ”.
Lý Vân Đẩu: “Thôi được, nếu cháu đã có ý này thì ông nội sẽ đứng ra làm”.
Ngô Bình: “Tìm dịp nào đó cháu sẽ đi cùng với ông”.
Hai ông cháu quay về phòng khách, Lý Vân Đẩu mỉm cười, nói: “Các vị lão huynh đệ, tôi quyết định ra