Ngô Bình muốn văng tục, một đống đồ linh tinh mà dám đòi ba mươi nghìn?
Anh khụ một tiếng nói: “Ba mươi nghìn thì đắt quá, năm nghìn được không?”
Đối phương trợn mắt nói: “Anh bạn này, anh trả giá khét quá. Hay là, hai mươi chín nghìn nhé”.
Advertisement
Ngô Bình: “Sáu!”
Đôi bên anh tới tôi đi, cuối cùng chốt giá mười bảy nghìn Tây Lan. Nhưng dù vậy, Ngô Bình vẫn còn thiếu bảy Tây Lan.
Advertisement
Không đủ tiền, Ngô Bình ngẫm nghĩ, thương lượng với chủ quán: “Ông bạn, mượn sạp hàng của ông dùng một lát, tôi muốn bán mấy món đồ. Chờ gom đủ tiền rồi, tôi lại mua đống đồ này của ông”.
Chủ quán chỉ bán mấy thứ này, cũng đang rảnh rỗi, nghe vậy thì gật đầu.
Ngô Bình ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm với chủ quán vừa lấy mấy thứ ra.
Trên người anh cất giữ không ít món đồ hay ho, trong đó có vài món đồ đã không còn bao nhiêu giá trị với anh, không bằng mang ra bán lấy tiền.
Đầu tiên anh lấy ra gương cổ và đoản kiếm tìm được trong mộ Bình Loạn Hầu, cả hai đều là vật bất phàm. Vừa bày ra đã có người bước đến hỏi giá, anh báo giá gương cổ là ba nghìn Tây Lan tệ, đoản kiếm là năm nghìn Tây Lan tệ.
Mấy tốp người đến rồi lại đi, cuối cùng cũng có người thật lòng muốn mua, hai bên cò kè mặc cả, Ngô Bình bán ra với giá bảy nghìn hai trăm tiền bùa.
Gom đủ tiền rồi, anh mới mua khối lập phương. Chủ quán kia bán đồ xong, nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Ngô Bình nghĩ tới có lẽ lúc sau còn gặp được đồ vật thích hợp, hơn nữa bản thân có thể đổi Tây Lan tệ thành tiền mặt, thế là lập tức lấy ra Đao chém quỷ, Cơn thịnh nộ của Lôi Thần - Đường Môn, phi kiếm Thiền Dực, bao tay kim loại và năm tấm bùa sấm lửa do chính tay anh vẽ.
Những món đồ này còn có sức hấp dẫn hơn hai món đồ lúc trước, thoáng chốc đã thu hút rất nhiều người mua vây xem. Cơn thịnh nộ của Lôi Thần - Đường Môn có uy lực khá lớn, Ngô Bình bán chín nghìn Tây Lan tệ.
Đao chém quỷ bán mười ba nghìn Tây Lan tệ, phi kiếm Thiền Dực có giá khá cao, bán được hai mươi tám nghìn Tây Lan tệ. Bao tay kim loại có công hiệu thần kỳ, bán ra với giá mười hai nghìn Tây Lan tệ.
Năm tấm bùa sấm lửa bán ra được tổng cộng hai mươi hai nghìn Tây Lan Tệ, cuối cùng anh bán đồ được tám mươi tư nghìn Tây Lan tệ!
Trong tay có tiền, anh tiếp tục đi xem những sạp hàng đằng sau. Mãi đến khi sắp đi hết chợ đen mới bị một sạp hàng trong đó hấp dẫn.
Trên sạp hàng này trưng bày đủ loại xương thú, có mảnh đã bị phong hóa mài mòn, có mảnh thì bị hóa đá rõ ràng. Anh đưa mắt nhìn, hai mảnh xương thú trong đó ẩn chứa Thần Quang, vô cùng thần kỳ.
Anh cố ý cầm một mảnh xương khác lên hỏi: “Những xương cốt này bao nhiêu tiền một cân”.
Chủ quán là một người đàn ông người Ả Rập, ông ta cau mày nói: “Anh bạn, đây đều là xương Thánh, bán theo từng mảnh”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, vậy mảnh xương này