Chủ quán suy nghĩ: “Năm mươi sáu nghìn, không mặc cả”.
Ngô Bình cảm thấy giá tiền này rất bịp, nhưng anh đã nhìn ra bất phàm trong đó, cho nên tùy tiện mặc cả một chút, cuối cùng mua lại với giá gốc.
Mua được xương thú, anh đang chuẩn bị rời đi, lại thấy có người mang một đống đồ vật bày quầy bán hàng bên cạnh. Khi vải bọc mở ra, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều món đồ vụn vặt.
Advertisement
Nhưng mà, sự chú ý của anh cũng không đặt lên những món đồ này, mà nhìn chằm chằm vải bọc được buộc vuông vức kia. Miếng vải bọc này vừa bẩn vừa cũ, đã không nhìn ra màu sắc ban đầu. Nhưng với con mắt nhìn thấy vạn vật của anh, anh phát hiện vải bọc này lấp lóe ánh sáng, nhất định không phải vật phàm!
Người mua đồ không thể để lộ ý đồ của mình, cho nên anh ngồi xổm xuống lựa lựa chọn, nói: “Ông chủ, những món đồ nát này của ông bán thế nào?”
Advertisement
Ông chủ rất tức giận: “Anh bạn, đồ của tôi cũng không phải đồ nát, đây đều là thánh vật trong truyền thuyết Ả Rập!”
Ngô Bình: “Ồ, vậy những thánh vật này bán bao nhiêu tiền?”
Người kia suy nghĩ: “Ba mươi nghìn Tây Lan tệ”.
Trong tay Ngô Bình còn hai mươi tám nghìn, lập tức mặc cả với ông ta, hai người nói qua nói lại, nói đến miệng đắng lưỡi khô, ông chủ mới đồng ý bán những món đồ này cho anh với giá hai mươi tám nghìn Tây Lan tệ.
Trả tiền, Ngô Bình buộc vải bọc lại, cầm lên muốn rời đi.
Ông chủ vội vàng nói: “Ơ, anh bạn, vải bọc của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Một miếng vải rách mà ông cũng đòi? Hơn nữa không dùng vải gói lại, tôi mang đi thế nào”.
Ông chủ rất keo kiệt, Ngô Bình lại lấy hai trăm Tây Lan tệ còn lại đưa cho ông ta, lúc này ông ta mới buông tha.
Xách vải bọc ra khỏi chợ đen, Ngô Bình mở vải bọc ra, bỏ đồ vật vào không gian Hắc Thiên. Sau đó, anh cầm vải bọc đi đến bên cạnh một dòng sông nhỏ giặt sạch.
Mới vò mấy lần, vải bọc đã lộ ra màu sắc ban đầu, đây là một lá cờ màu vàng mơ, bên trong có cấm chế cực kỳ phức tạp.
“Đây là cờ gì vậy?”. Anh lẩm nhẩm, trong đầu không có tí ấn tượng nào.
Cất vải bọc lại, anh đang định rời đi thì có tiếng nói từ đằng sau truyền tới.
“Anh bạn, cậu mua nhiều đồ như vậy, cầm nổi sao?”. Đối phương là đang nói tiếng Viêm Long.
Ngô Bình quay người, lập tức trông thấy bốn người ở bên bờ sông nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt tràn đầy ý xấu. Bốn người này đều là thổ dân Jawa, vừa đen vừa thấp.
Anh nói: “Cầm nổi”.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, gã cười ‘khà khà’, nói: “Xem ra cậu là người Viêm Long? Lá gan không nhỏ đâu, dám đến chợ đen của Jawa mua bán”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!