“Chết đi”, Ngô Bình tung một chưởng tới.
Thực lực của anh không thua gì Chân Quân, nên đến con voi cũng phải chết dưới đòn này của anh.
Song, Juharto chỉ giơ một tay lên, ngay sau đó đac có một luồng sức mạnh khủng khiếp ngưng tụ thành một côn tay lớn màu đen, sau đó bay lên cao rồi tấn công Ngô Bình.
Advertisement
Uỳnh!
Ngô Bình bay lùi lại mấy mét, đập vỡ cả tường, người anh thấy hơi khó chịu, đòn tấn công ấy gần có thực lực như cao thủ cảnh giới Động Tàng.
Advertisement
May mà thể chất của anh đã tốt hơn khá nhiều, tuy thấy hơi khó chịu, nhưng chưa bị thương.
Juharto cười lớn: “Thằng kia, tao đã hấp thu sức mạnh của cả triệu người Viêm Long, sao mày đánh lại được cơ chứ!”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Đúng là ông rất mạnh, nhưng tôi vẫn thắng ông được. Vì tà không thể thắng chính, Thiên Phật Trấn Yêu Thức, tấn công!”
Ngô Bình bay lên cao, tâm linh nối liền Phật giới, một ảo ảnh đức Phật xuất hiện trên đỉnh đầu anh với uy đức vô thượng và khí thế ngạo nghễ, một côn tay toả ánh sáng của Phật pháp ập xuống.
Mọi người ở đây đều nghe thấy tiếng a di đà phật, Juharto cả kinh, giơ hai tay lên cao, một luồng ánh sáng đen xuất hiện, ngưng tụ thành một con yêu quái hung dữ.
Uỳnh!
Côn tay đó ập xuống, con yêu quái lập tức biến mất, nhân cốt trước ngực Juharto vang lên tiếng nứt, vô số các linh hồn bay ra rồi gào thét lao về phía ông ta.
Juharto vốn không có tu vi, giờ lại mất sự che chở của pháp khí tà ma nên lập tức biến thành mục tiêu để các oan hồn trả thù, chúng xông lên cấu xé, ăn thịt, róc xương, uống máu ông ta.
Juharto la hét thảm thiết, vài giây sau đã biến mất! Các oan hồn hoá thành một con trường long màu đen rồi quấn quanh người Ngô Bình như đang cảm ơn anh, sau đó lao tiếp về phía người trong gia tộc của Juharto.
Gia tộc của Juharto có hơn một nghìn người, già trẻ lớn bé đều bị các oan hồn giết hại hết, hơn nữa ai cũng chết rất thảm.
Chưa dừng lại đó, các oan hồn có thực lực mạnh còn tấn công cả những kẻ từng sát hại họ, bao gồm cả thuộc hạ và người nhà của những người đó.
Đây là một đêm tanh mùi máu, đêm đó đã có rất nhiều người chết ở Jawa, ai cũng chết rất thảm và không rõ nguyên nhân.
Chính quyền Jawa đã huy động mọi lực lượng, nhưng vẫn không thể ngăn được cục diện này. Khi mặt trời ló dạng, số người chết đã lên đến 590 người.
Jawa không dám công bố sự thật, mà chỉ đổ cho thiên tai rồi cho quân phong toả hiện trường.
Lúc này, Ngô Bình đã rời khỏi Jawa, và quay về tổng bộ Hắc Thiên Giáo. Theo anh thấy, có ân báo ấn, có oán báo oán là chuyện hết sức bình thường. Vì thế, anh cũng không hỏi về thù oán của các oan hồn ấy.
Thật ra sau khi trả thù xong thì hận thù của các oan hồn ấy cũng biến mật, họ liên tục rời khỏi nhân gian, cát bụi lại trở về với cát bụi.
Sáng sớm, Chu Mi đã hớt hải chạy đến báo: “Giáo chủ, tôi đã tìn thấy động tiên của Quỷ Long Vương rồi”.