Tô Phi nói: “Khả Nhi, Tiểu Mạt, bọn mình đi trước nhé”.
Hai cô gái tiễn Tô Phi và Ngô Bình rời đi. Mai Khả Nhi chợt nuốt nước bọt, mắt còn dõi theo bóng dáng Ngô Bình.
Dương Mạt lườm đối phương: “Không phải chứ, cậu cũng mê mẩn rồi?”
Mai Khả Nhi bảo: “Cậu không nhìn thấy sao? Dáng anh ấy đẹp như vậy, vòng eo chắc chắn rất cường tráng. Anh ấy mà là bạn trai mình thì tốt quá”.
Advertisement
Dương Mạt đảo mắt: “Nằm mơ đi. Người ta có chủ rồi”.
Cả hai cười cười nói nói rồi quay lại tiếp tục dùng bữa.
Advertisement
Ngô Bình và Tô Phi đến một quán trà gần đó. Ngô Bình có đem trà theo, thậm chí còn đem cả nước và trà cụ. Anh vừa bày đồ ra, chủ quán trà đã biết đây là chuyên gia về trà đạo, bèn dặn mọi người đừng quấy rầy.
Đun sôi nước, Ngô Bình cười hỏi: “Cậu đổi chỗ làm rồi à?”
Tô Phi gật đầu: “Ừ. Giờ mình đang làm ở một công ty rất lớn”.
Ngô Bình hỏi: “Công ty nào thế?”
“Bất động sản Nam Sơn, cậu từng nghe tên chưa?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình thấy khá quen, ngẫm kỹ lại mới nhận ra đây là công ty do nhà họ Lý mở. Lý Mai đã thu mua một lượng lớn đất đai của Vân Đỉnh, chính là do công ty này phụ trách vận hành.
Anh cười bảo: “Đãi ngộ chắc là rất tốt nhỉ?”
Tô Phi cười đáp: “Ừ. Vân Đỉnh là thành phố tuyến hai, tuyến ba, nhưng tiền lương và phúc lợi của công ty bất động sản Nam Sơn còn tốt hơn cả thành phố tuyến một. Hơn nữa còn không cần tăng ca, mỗi ngày chỉ làm việc năm giờ”.
Ngô Bình nói: “Cũng bình thường mà. Bất động sản Nam Sơn có vốn hùng hậu, còn vừa nuốt được mấy miếng đất cả nghìn tỷ”.
Tô Phi hỏi: “Cậu cũng biết à?
Ngô Bình đáp: “Công ty lớn như vậy, dĩ nhiên là mình biết rồi. Vừa rồi hai cô gái xinh đẹp đó đều là đồng nghiệp của cậu, họ ở phòng nào thế?”
“Ừm, chúng mình đều làm ở phòng quảng cáo. Hai người họ là tài nữ tốt nghiệp Đại học Thiên Kinh đấy. Họ giỏi hơn mình nhiều”, Tô Phi nói.
Ngô Bình bảo: “Cậu cũng giỏi mà”.
Dứt lời, nước sôi lên, anh rót nước ra pha trà. Hương thơm của trà lập tức toả ra khắp nơi. Đôi mắt xinh đẹp sáng rực, Tô Phi khẽ kêu lên: “Trà thơm quá. Cậu mua ở đâu thế?”
Ngô Bình bật cười. Trà này được anh lấy từ Thục Sơn kiếm phái, ở Vô Tương phong cũng rất ít người có thể uống được.
“Bạn tặng đấy. Nếu cậu thích uống, mình sẽ tặng cậu nửa cân”.
Tô Phi xua tay: “Không cần đâu. Trà này chắc hẳn rất đắt”.
Ngô Bình đặt một hũ lá trà lên bàn: “Bạn tặng mà, không đáng bao nhiêu đâu”.
Tô Phi rất vui: “Cảm ơn cậu. Vậy mình không khách sáo nữa nhé”.
Ngô Bình hỏi vào vấn đề chính: “Gần đây có người lạ nào liên lạc với cậu không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!