Lúc này, trời đã tối hẳn. Quán trà đột nhiên yên ắng, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Nay cả con phố gần quán trà cũng yên tĩnh hẳn.
Chẳng biết từ khi nào, đã có một màn sương bao trùm ngoài cửa sổ, phạm vi ngoài mười bước sẽ không nhìn thấy rõ.
Mở cửa sổ ra, Ngô Bình cao giọng: “Lén lén lút lút không có gì hay ho cả. Lên đây đi!”
Advertisement
Màn sương trên phố liền cuộn trào rồi xuất hiện hai bóng người. Họ rảo bước cực nhanh, trong nháy mắt đã đi đến dưới quán trà. Rồi Ngô Bình nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
Tiếng bước chân không nhanh, từng bước đều vững vàng. Cuối cùng anh cũng thấy họ. Là hai cao thủ Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ xám.
Advertisement
Sau khi hai người họ đến nơi thì đứng ở hai bên cầu thang, như thể đang đợi ai đó. Vài giây sau, tiếng bước chân lại vang lên. Một cậu trai chừng mười hai, mười ba tuổi bước lên, mặc áo choàng màu vàng, để đầu đinh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Người đó đi từng bước một, như người lớn vậy, đi thẳng đến ngồi đối diện Ngô Bình. Ngửi được mùi trà, người đó khen ngợi: “Trà ngon”.
Ngô Bình đáp: “Cứ tự nhiên”.
Người mặc áo vàng tự rót cho mình một mén, nhấp được ngụm nhỏ, vừa ôm chén bằng cả hai tay vừa nói: “Còn tưởng là tu sĩ cao cường đến mức nào, dám chọc đến chúng tôi. Xem ra anh còn chẳng phải Địa Tiên nhỉ?”
Ngô Bình bảo: “May là tôi vẫn chưa phải là Địa Tiên, nếu không thì các người đã mất mạng rồi”.
Cậu trai đặt chén trà xuống: “Anh quỳ xuống dập đầu ba cái, tôi có thể tha cho anh. Nhưng từ nay về sau, anh phải bán mạng vì tôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “‘Dáng người thấp bé mà trình độ khoác lác thì cao quá nhỉ”.
Cậu trai khẽ thở dài: “Nếu anh muốn chết thì tôi sẽ cho anh toại nguyện”.
Người áo trắng và người áo xem đồng loạt hành động, một trái một phải đè lên vai Ngô Bình. Nhưng đột nhiên, có hai luồng sấm sét đánh vào người họ.
Một tiếng nổ “lách cách” vang lên. Hai Địa Tiên Thuần Dương bị bao trùm bởi một tấm lưới sấm sét, trong nháy mắt đã bị thiêu rụi, biến thành hai cái xác khô!
Cậu trai rùng mình, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình như thấy ma: “Anh… biết pháp thuật?”
Ngô Bình đáp: “Đừng sợ. Ngồi xuống”. Anh xua tay về phía đối phương.
Cậu trai không ngồi, sắc mặt rất tệ: “Tôi đã đánh giá thấp anh rồi! Nhưng vô ích thôi, dù anh giết được họ thì cũng không phải là đối thủ của chúng tôi!”
Ngô Bình nói: “Thế thì gọi người đến đây tiếp đi. Nhưng nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất là gọi tu sĩ cảnh giới Linh Biến trở lên, nếu không thì vô vị quá!”
Cậu trai giận run người: “Được! Anh chờ đấy!”
Rồi cậu trai đi đến cửa sổ, ra hiệu bằng tay. Giây tiếp theo, một luồng gió lạnh thổi vào, có một bà lão lưng gù chống gậy đầu quỷ xuất hiện. Bà lão tóc bạc da nhăn, mặc đồ đen toàn thân, gậy đầu quỷ có một cái chuông kêu leng keng.
Nhìn thấy cậu trai, bà lão liền quỳ xuống, kính cẩn nói: “Kính chào cậu Tinh”.
Cậu trai bảo: “Hai tên vô dụng này bị anh ta giết rồi. Bà đừng làm tôi mất mặt đấy!”
Bà lão ngẩng đầu rồi phất