Ngô Bình: “Điện Kiếm Thần các người cần những cô gái đó để làm gì?”
Cậu Tinh: “Linh Bảo Động Thiên được phát triển khá muộn, đất rộng mà lại neo người. Vì thế chúng tôi muốn chuyển thêm nhiều người vào đó để trong động có nhiều sinh khí hơn”.
Ngô Bình: “Chuyển người vào bên trong? Vậy tại sao lại phải chọn các cô gái xinh đẹp?”
Advertisement
Cậu Tinh: “Linh Bảo Động Thiên là mảnh đất được ban phúc lành, các cô gái ở trong đó đều không xấu. Nếu tôi chuyển những cô gái xấu vào thì đàn ông trong đó sẽ không chịu lấy họ”.
“Các người cần nhiều người ở trong đó làm gì?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
Advertisement
Cậu Tinh: “Linh Bảo Động Thiên có không ít khoáng sản quý giá, những khoáng sản này phải có sức người mới khai thác được nên chúng tôi rất cần người lao động”.
Ngô Bình bắt đầu hứng thú: “Là khoáng sản gì vậy?”
Cậu Tinh biết mình đã lỡ miệng, đáp: “Tóm lại là những thứ có tác dụng với người tu hành”.
Ngô Bình thấy cậu ta không nói thì cũng không hỏi nữa. Anh đáp: “Hội Kim Long làm việc ác, tôi chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ. Tốt nhất cậu nên giữ lời hứa, đừng bao che cho bọn họ”.
Cậu Tinh: “Đương nhiên!”
Ngô Bình tranh thủ hỏi ngay: “Ở Côn Luân ngoài Linh Động Bảo Thiên của các cậu thì còn không gian nào khác không?”
Cậu Tinh: “Đương nhiên là có, không chỉ có một động thiên. Ngoài ra còn có những nơi khác như Thủy Nguyệt Động Thiên, Thái Thanh Tiên Cảnh. Những nơi đó đều rất nổi tiếng. Có điều, rất nhiều không gian đã hoàn toàn đoạn tuyệt, cách biệt với thế giới, không giao tiếp với bên ngoài”.
Nói đến đây, cậu ta nghĩ tới một chuyện, nói: “Tôi nghe nói ở Địa Tiên Giới đang có người muốn khôi phục đại trận truyền tin để liên lạc với Tiên giới. Anh có biết chuyện này không?”
Ngô Bình biết cậu ta đang nghe ngóng tin tức nên đáp: “Không nghe nói”.
Cậu Tinh không khỏi thất vọng, nói: “Việc này vô cùng cơ mật, anh không biết cũng là chuyện thường tình”.
Nói thêm vài câu, cậu Tinh liền cáo từ. Sau đó có người tới vận chuyển những thi thể đi, ám khí dần tan đi, con phố có sinh khí trở lại.
Ngô Bình thu lại bộ đồ uống trà, rời khỏi quán trà.
Ngô Bình vốn đã có thể đi mây về gió, thế nhưng Âm Dương Pháp Bào trên người anh vốn đã có thể bay được, hơn nữa tốc độ rất nhanh nên thuận tiện hơn trước rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã về đến nhà, đứng trước cây hoè già.
Ngày mai là chuyển nhà mới rồi, tối nay anh phải tìm chỗ mới để trồng cây hoè này.
Anh vỗ nhẹ vào thân cây, nói: “Đi cùng ta”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!