Đến trước cửa lớn, họ nhìn thấy một người ngồi ngay cửa, bất động như một bức tượng. Ngô Bình đứng cách cửa lớn chừng ba mươi bước, đối phương lạnh lùng lên tiếng: “Là ai?”
Ngô Bình không hề dừng bước: “Chúng tôi nhận được tin báo, bên chỗ các anh có người tàng trữ ma túy, mở cửa ra!”
Nói rồi, anh lấy bộ đồng phục cảnh sát ra, bên trên có hai đóa hoa bạc và một cành ô liu, chứng tỏ anh là sĩ quan cảnh sát cấp hai. Tuy không còn trong đội truy bắt tội phạm nhưng chức vị thì vẫn được giữ lại.
Advertisement
Người canh cửa hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay đi, không thì chết!”
Đối phương vô cùng ngông cuồng, rõ ràng không màng đến thân phận cảnh sát của Ngô Bình.
Advertisement
Ngô Bình đã đi đến gần chừng mười bước, anh quan sát người canh cửa, tên này để đầu trọc, cao chừng một mét bảy, hai vai dài hơn người thường rất nhiều, ánh mắt cay nghiệt, trông như một mãnh thú dạng người, vô cùng nguy hiểm.
“Còn không chịu đi, thì chết!”, hắn ta lạnh giọng nói.
Ngô Bình chỉ liếc một cái đã biết người này luyện Thông Bối Quyền. Bất kỳ quyền pháp nào được luyện đến cực hạn thì đều sẽ hình thành một vài đặc thù, anh có thể nhìn ra được quyền pháp kẻ này không hề thấp.
“Chó ngoan không cản đường!”. Ngô Bình nói, tay khẽ nâng lên, không khí bỗng nổ vang một tiếng, canh cửa bỗng cảm thấy nghẹt thở, sau đó cơ thể hắn ta bị luồng khí thổi bay, rơi xa mấy chục mét.
Sau khi rơi xuống, sắc mặt hắn ta thay đổi hẳn, sợ hãi thốt lên: “Mày là Đại Tông Sư!”
Ngô Bình không quan tâm hắn ta, Chu Nhược Tuyết thì lạnh lùng nói: “Anh ấy là Võ Thánh!”
Thân thể người canh cửa run rẩy, hắn ta lập tức quỳ xuống bò qua, dừng trước mặt Ngô Bình: “Kẻ hèn bái kiến Võ Thánh đại nhân! Cầu xin Võ Thánh giải thích cho!”
Ngô Bình nhíu mày: “Anh bảo tôi giải thích cái gì?”
Người canh cửa nói: “Kẻ hèn luyện Thông Bối đã ba mươi mốt năm, cảm giác chỉ còn cách cửa một bước cuối cùng là có thể đột phá để tiến vào cảnh giới Quyền Pháp Đại Thành, cầu mong Võ Thánh chỉ giáo”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Anh tâm thuật bất chính, không xứng nhận sự chỉ giáo của tôi, cút!”
Người canh cửa vô cùng thất vọng, nói: “Kẻ hèn chỉ là người canh cửa mà thôi, những chuyện khác đều không biết nhiều”.
Ngô Bình: “Thân anh đầy tội lỗi, số người từng giết chết không mười thì cũng đến tám, hung đồ như anh, tôi sẽ không chỉ điểm”.
Lúc này cửa lớn mở ra, có người quát: “Ai đang làm ồn quá vậy?”
Đó là một người đàn ông trung niên,chừng bốn mươi, hai tay trong suốt như ngọc, hơi thở còn mạnh hơn người canh cửa vừa rồi. Gã ta nhìn thấy người canh cửa đang quỳ dưới đất thì chợt kinh ngạc: “Mày đang làm cái gì vậy?”
Người canh cửa ngẩng đầu: “Võ Thánh, anh ta là Võ Thánh!”
Người trung niên đột nhiên sởn cả tóc gáy, nhìn Ngô Bình, giống như cừu non gặp phải hổ lớn, cả người đều run rẩy.
Ngô Bình bĩnh tĩnh