Nhưng lúc này thì không hơi đâu mà để ý đến việc đấy nữa. Ngô Bình đi đến trước mặt một nữ quân nhân bị thương, nội tạng và đầu cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, hơi thở yếu ớt, quân y chỉ có thể tạm thời kéo dài sự sống cho cô ấy đôi chút.
Anh lập tức dùng thuật hồi xuân để ổn định bệnh tình, sau đó chữa trị.
Chưa đến mười phút mà cô gái đó đã mở mắt ra. Cô ấy nhìn thấy Ngô Bình, liền khó nhọc gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Advertisement
Ngô Bình: "Cô à, nghỉ ngơi đi nhé, cô sẽ không sao đâu".
Sau đó anh chữa bệnh cho ba người bị thương nặng còn lại.
Advertisement
Cả quá trình Kỷ Nhược Phi đứng bên cạnh chứng kiến y thuật thần kỳ của Ngô Bình, cô ấy vô cùng khâm phục: "Nếu tôi quen anh sớm hơn thì chắc hàng nghìn chị em đã không phải chết".
Ngô Bình nói: "Là binh lính thì khó tránh việc vùi thân sa trường, đừng nghĩ nhiều. Tôi sẽ giúp những người bị thương hồi phục".
Ngô Bình ở lại phòng bệnh hơn hai tiếng, lúc ra anh mệt nhoài.
Kỷ Nhược Phi rất cảm kích, nói: "Anh Ngô, mời anh vào lều của tôi nghỉ ngơi. Tôi có một ít thuốc có thể giúp anh hồi phục thể lực nhanh chóng".
Ngô Bình không khách sáo, liền theo cô ấy đến lều.
Lều trại của Kỷ Nhược Phi có màu chủ đạo là xanh nhạt, khi bước vào trong sẽ ngửi được mùi thơm nhàn nhạt. Xem ra nữ thần tướng cũng thích nước hoa.
Cô ấy mời Ngô Bình vào phòng khách, đích thân pha trà cho anh, đoạn lấy một cái chai nhỏ, trịnh trọng lấy ra một viên thuốc màu vàng trong đó.
Nhìn thấy viên thuốc này, Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần Hoa Đan?”
Kỷ Nhược Phi rất ngạc nhiên: “Anh biết Thần Hoa Đan?”
Thần Hoa Đan có thể bổ sung năng lượng thể lực nhanh chóng, là loại đan dược yêu thích của các võ sĩ. Loại đan này, Ngô Bình cũng có thể luyện chế, nhưng trong tay anh không có phương thuốc.
Anh cười bảo: “Từng nghe đến. Đan dược này là đồ tốt. Nếu kiệt sức trong lúc giao đấu với người khác thì chỉ cần uống một viên, sẽ lập tức khoẻ như vâm, lấy lại trạng thái tốt nhất”.
Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Đúng thế. Nhờ cơ duyên, tôi có được bốn viên Thần Hoa Đan. Tôi đã uống hai viên, công dụng rất tốt. Có nó lúc giao đấu với kẻ thù mạnh cũng tương đương với việc có thêm một mạng. Đặc biệt là khi ở chiến trường, không cần biết muốn giết chóc bao lâu, có nó sẽ kiên trì lâu hơn”.
Ngô Bình gật đầu: “Quả thật là đan dược tốt. Cảm ơn cô”.
Anh uống đan dược rồi lập tức nhắm mắt lại, cảm nhận dược lực đang lưu chuyển trong cơ thể, nghiên cứu tác dụng dược lý của nó.
Kỷ Nhược Phi không quấy rầy anh, chỉ ngồi im và lặng lẽ quan sát Ngô Bình đang nhắm mắt. Vào lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cô ấy thấy anh có vẻ rất bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn thêm vài lần nữa sẽ nhận thấy anh có một sức quyến rũ chết người. Khí tức như rồng, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn vô cùng.
Cảm giác an toàn này khiến Kỷ Nhược Phi rất kinh ngạc. Nên biết cô ấy vốn là thần tướng, dũng mãnh lại giỏi võ! Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, cô ấy đã không còn dựa dẫm vào người khác, càng không cần người ta cho cô ấy cảm giác an toàn.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại mang đến cho cô ấy thứ cảm giác đã mất đi từ lâu. Cảm giác giống như năm cô ấy bảy, tám tuổi, được bảo vệ trong vòng tay của bố và anh trai vậy, nhưng điểm khác biệt là lại có thêm một chút tình cảm lạ lùng của cô ấy lẫn vào trong đó.
Mười mấy phút sau, Ngô Bình mở bừng mắt. Thể lực đã hồi