Ngô Bình lấy trà của mình ra pha rồi nói: “Viện phó Tô, khi nào thì bí cảnh ngoài biển mở thế? Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi giành chiến thắng, Thiên Long sẽ được một người đến đó đúng không?”
Tô Chấn Viêm: “Khâu chuẩn bị còn cần thời gian rất đai, nhưng cậu cứ yên tâm, không thiếu phần của cậu đâu”.
Advertisement
Sau đó, Ngô Bình bàn với Tô Chấn Viêm về chuyện mua vũ khí, cùng ý nghĩa chiến lược của tài nguyên khoáng sản Ghi-nê với nước mình.
Giữa chừng, Tô Chấn Viêm đã mời Ngô Bình đến Bắc Viện giảng dạy, sau khi suy nghĩ, anh nói nếu rảnh sẽ đến dạy thử.
Advertisement
Đôi bên trò chuyện vui vẻ thêm vài tiếng thì chào nhau rồi ra về.
Ngô Bình không ở lại Hải Thành mà về khách sạn ở Thiên Kinh luôn.
Chu Thanh Nghiên vẫn đang tu luyện, Ngô Bình không làm phiền mà đi sang phòng khác luyện công.
Sức mạnh của Long Hổ Kim Đan vẫn đang liên tục dội vào cơ thể anh, anh cần phải nhanh chóng luyện hoá và hấp thu để tăng sức mạnh cho cơ thể và võ hồn của mình.
Sau khi tu luyện được một lúc, Ngô Bình cũng chỉ hấp thu được rất ít dược lực của Long Hổ Kim Đan. Đột nhiên, anh nhớ tới yếu tố ngưng tụ Pháp Bàn thượng thừa. Một trong các yếu tố đó là cần có sức mạnh lớn và ổn định. Vì bản thân Pháp Bàn rất tiêu hao sức mạnh, không biết Long Hổ Đan có đáp ứng đủ không.
Thật ra trong sổ tay Ngọc Hoàng đã biết muốn ngưng tụ Pháp Bàn thượng thừa thì cần có người thật mạnh ở cạnh giúp sức, sau đó liên tục truyền sức mạnh vào. Nhưng giờ không có ai ở đây nên Ngô Bình chỉ có thể dựa vào sức mình thôi.
Nghĩ thế, anh lâp tức ngồi xuống rồi mượn sức mạnh của Long Hổ Kim Đan và tâm pháp thượng thừa để ngưng tụ Pháp Bàn.
Quá trình này rất gian nan, Ngô Bình ngồi xuống, muốn khắc chữ Pháp của mình vào hư vô, nhưng dù anh có cố thế nào thì cũng không làm được.
“Cái này khó quá!”, thấy đã tờ mờ sáng mà mình chẳng có tiến triển gì, Ngô Bình không khỏi cảm thán.
Song, anh chợt nghĩ ra gì đó rồi lấy một mẩu xương thú hình kiếm ra. Đây là xương thú của vương giả hung thú thời thượng cổ hồng hoang, bên trong có bùa chú Tiên Thiên, anh đã lấy được ở động thần Hắc Thiên.
Chỉ ai có thể chất cực mạnh thì mới có thể lĩnh hội được bùa chú trong xương thú, bởi đến Hắc Thiên Thần cũng không làm được.
Yếu tố thứ hai trong việc ngưng tụ Pháp Bàn thượng thừa là tìm một vật ký gửi phù hợp, nếu không thì chỉ có thể gửi vào hư vô.
Mà gửi Pháp vào hư vô thì cực khó, Ngô Bình nghĩ nếu mình hấp thu bìa Tiên Thiên rồi dùng nó làm gốc, ngưng tụ Pháp Bàn thì có được không nhỉ?
Nghĩ là làm, anh cầm mẩu xương thú lên, mười linh khiếu của anh run bần bật, võ hồn cũng lao ra ngoài, muốn luyện hoá bùa chú Tiên Thiên.
Đúng lúc này, có một luồng khí tức mạnh mẽ từ thời hồng hoang trong mẩu xương thú đã rung lên. Ngô Bình như bị sét đánh, xương tay gãy nát, anh hét lên rồi hộc máu.
“Mạnh quá!”, anh thầm thấy kinh ngạc vì bùa chú Tiên Thiên chỉ phóng ra một khí tức rất nhỏ