Cô gái kia nói: “Tiên sinh, cậu ta nghĩ ông có ý đồ xấu nên mới đến hỏi tội đấy”.
Lý Hoạ cười nói: “Xin lỗi, phiền cậu gửi lời xin lỗi của tôi tới cô ấy”.
Ngô Bình: “Được, tôi nhận lời xin lỗi của ông. Cô này bảo ông là Hoạ Thánh?”
Advertisement
Cô gái kia vội bào chữa: “Tiên sinh chưa bao giờ nhận mình là Hoạ Thánh, đó là người khác gọi”.
Lý Hoạ cười lớn nói: “Tôi chỉ thích vẽ thôi, không phải Hoạ Thánh gì đâu”.
Ngô Bình nhìn bức vẽ trên bàn thấy nhân vật rất có thần, chỉ vài nét vẽ đơn giản, nhưng khiến anh cảm nhận được sự kiêu ngạo vài tài ba của người vẽ, như thể người trong bức tranh có da có thịt thật sự.
Advertisement
Anh nói: “Ông vẽ đẹp lắm, có bán không?”
Lý Hoạ cười nói: “Có chứ, tối kiếm sống bằng nghề vẽ tranh mà”.
Ngô Bình nhìn sang cô gái: “Sao lại có một cao thủ như cô ở cạnh ông ấy?”
Cô gái: “Ngày trước, tiên sinh từng dùng một bức tranh giúp tôi hết bị tẩu hoả nhập ma, tôi cảm kích nên đi theo để bảo vệ người”.
Ngô Bình thấy hơi kinh ngạc, dùng một bức tranh mà trị khỏi tẩu hoả nhập ma, Lý Hoạ này thật có tài!
Lý Hoạ cười nói: “Hồ Nam, đi pha trà đi”.
Lý Hoạ mời Ngô Bình ngồi rồi nói: “Tôi vừa nhìn đã biết cậu là người phi phàm”.
Ngô Bình: “Quá khen! Chắc hẳn ông Lý là một danh hoạ nổi tiếng”.
Hồ Nam bê trà đến nói: “Tiên sinh không nổi tiếng đâu, chỉ có một số ít người tu hành biết thưởng thức và sưu tầm tranh của người thôi. Lần này tiên sinh đồng ý làm giám khảo, vì trưởng ban tổ chức thích tranh của người”.
Ngô Bình: “Chắc do chưa biết quảng cáo, rồi sẽ có ngày tiên sinh nổi tiếng khắp thế giới”.
Sau đó, anh hỏi: “Tôi có thể xem các tác phẩm khác không?”
Lý Hoạ mời Ngô Bình vào một phòng khác, phòng này rất rộng, trên tường treo kín tranh, ít cùng vài trăm bức.
Ngô Bình lướt nhìn một vòng rồi ngạc nhiên phát hiện tất cả các bức tranh ở đây đều toả ra linh quang nhàn nhạt, sao có thể chứ?
Ngô Bình quan sát kỹ thêm thì thấy hình như các bức tranh này đang biểu đạt ý gì đó, nhưng nhìn mãi anh vẫn không hiểu được là thứ gì.
Thấy Ngô Bình đứng ngắm tranh đến bất động, Hồ Nam nói: “Đây là các tác phẩm trong vòng nửa năm qua của tiên sinh, người đều vẽ tranh theo hứng”.
Ngô Bình không nhận xét gì mà hỏi: “Bao nhiêu tiền một bức?”
Lý Hoạ cười nói: “Rẻ lắm, một đến hai nghìn thôi. Mỗi tuần tôi có thể bán được một, hai bức nên thu nhập cũng ổn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau này, tôi sẽ mua hết tranh của ông với giá 100 nghìn một bức. Ông vẽ bao nhiêu, tôi mua bấy nhiêu. Ông thích vẽ gì thì vẽ, tôi không hạn chế đâu”.
Lý Hoạ ngẩn ra rồi cười nói: “Thế thì phòng tranh này của tôi được mấy chục triệu à?”
Ngô Bình: “Đáng lắm chứ!”