Viêm Dương đem phần đầu xe ném lên đỉnh núi cao nhất trong vùng, bên dưới rất dốc. Những người trong xe sợ hãi kêu khóc, vừa khóc vừa gọi điện thoại nhưng nơi đây hoang vu hẻo lánh, tín hiệu điện thoại lúc có lúc không.
Tài xế ban nãy bị Ngô Bình cảnh cáo vội vã gọi điện về nhà. Người nhận điện thoại là người có quyền lực nhất trong nhà hắn, tên là Vượng Hổ. Vượng Hổ nghe kể xong thì mặt biến sắc: “Là xe nhà họ Ngô sao? Đã nhìn kỹ chưa?”
Tài xế đáp: “Anh Hổ, em không nhìn nhầm đâu. Dùng xe chống đạn như vậy cả huyện chỉ có nhà họ Ngô thôi”.
Advertisement
Vượng Hổ điên tiết: “Bọn thiểu năng này, khốn nạn, ai bảo chúng mày đi chọc tức nhà họ Ngô hả? Chúng mày không biết Ngô Bình đó đáng sợ thế nào sao? Mấy tai to mặt lớn trong tỉnh còn bị cậu ta trị!”
Tài xế khóc lớn: “Anh Hổ, còn có chuyện đáng sợ hơn nữa. Có một thứ kì dị từ trên trời rơi xuống vặt đầu xe ra rồi đưa tới một nơi rất lạ. Hiện giờ bọn em cũng không biết mình đang ở đâu”.
Advertisement
Chuyện này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Vượng Hổ. Hắn sững người, sau đó hỏi kỹ tình hình. Sau khi đã rõ mười mươi thì hắn thở dài, nói: “Lát nữa anh sẽ đến nhà họ Ngô xin lỗi, hy vọng họ sẽ tha thứ”.
Xe của Ngô Bình tiếp tục đi trên cao tốc, Lý Vân Đẩu cũng không để tâm đến chuyện nhỏ ban nãy.
Ngô Bình: “Ông nội, cháu đã xem qua phong thuỷ Vân Đỉnh, cần phải thay đổi một chút mới tốt. Chuyện này cháu quyết định sẽ tự làm, ông thấy thế nào?”
Lý Vân Đẩu rất tò mò, hỏi: “Tiểu Bình, sau khi sửa lại thì sẽ tốt lên như thế nào?”
Ngô Bình: “Sau khi sửa lại phong thuỷ, khu vực mới này tương lai sẽ phát triển hơn xa bất cứ thành phố nào. Hơn nữa toàn bộ khí vận của phong thuỷ sẽ dồn vào nhà họ Lý ta”.
Lý Vân Đẩu cười đáp: “Nếu như vậy thì phải sửa lại thôi”.
Lý Mai: “Thay đổi phong thuỷ, địa hình thì cần khoảng bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Phải san mấy ngọn núi, đào mấy con sông, có khá nhiều công trình phải xây nên cần ít nhất mấy trăm tỷ”.
Lý Mai: “Chúng ta sẽ lấy lý do gì để xây những công trình này?”
Ngô Bình: “Lấy lý do phủ xanh thành phố, chúng ta sẽ làm miễn phí giúp chính quyền, họ không có lý do gì để từ chối”.
Lý Mai gật đầu: “Được, anh gửi phương án cho em, em sẽ để chuyên gia phụ trách vấn đề này”.
Về đến nhà, Lý Vân Đẩu và những người khác vừa ngồi xuống thì Cương Tử đi tới, nói: “Cậu chủ, có người tên Vượng Hổ xin gặp, anh ta đến từ thị trấn bên”.
Ngô Bình hờ hững đáp: “Tôi không có thời gian, bảo anh ta đi đi”.
Cương Tử gật đầu nhưng một lát sau lại quay lại, nói: “Cậu chủ, anh ta không chịu đi, cứ đứng ở gốc cây đối diện nhà ta chờ”.
Ngô Bình: “Vậy thì cho anh ta chờ đi”.
Nhà mới của Ngô Bình rất to, ông bà ngoại có một khu riêng, ông bà nội cũng vậy.
Sắp xếp xong chỗ ở cho ông nội, Ngô Bình và Lý Mai ngồi trên một chiếc thuyền có mái che màu đen đi ra Đông Hồ chơi. Ở dưới thuyền, cá vua ngậm một sợi dây thừng kéo chiếc thuyền đi.