"Ha ha, lần này có trò hay rồi, không biết người đứng đầu bảng Nhân Tiên của Địa Tiên Giới chúng ta có thể đỡ được bao nhiêu đòn?"
Mọi người đều ghen tị với Ngô Bình, lời nói của họ đầy ác ý.
Ngô Bình không thèm nói chuyện với những người nhàm chán này, bèn lấy một nắm hạt dưa ra ăn. Hạt dưa này được anh xào với thuốc, không chỉ ngon mà còn tốt cho cơ thể.
Advertisement
Chưa kịp ăn mấy hạt dưa, bầu trời phía trước đột nhiên chuyển sang màu trắng bạc, một màn ánh sáng từ đó hạ xuống.
Lãnh đội các bên lập tức nói: "Tiến vào màn sáng!"
Advertisement
Hơn hai trăm người lần lượt lao về phía màn sáng. Ngô Bình cũng theo đám người xông vào màn sáng, vừa tiến vào màn sáng, anh liền đột nhiên đến một thế giới khác.
Đây là một sa mạc Gobi rộng lớn và mặt đất được bao phủ bởi những viên đá có kích cỡ và hình dạng khác nhau. Xung quanh mênh mông vô tận, không có điểm cuối.
"Không phải chứ! Là sa mạc Gobi, chúng ta xui xẻo quá!"
Hóa ra Hoàng Nhiễm đã từng nói rằng mỗi khi ông ta bước vào bí cảnh Thiên Võ, ông ta lại xuất hiện ở các nơi khác nhau. Sa mạc Gobi là điểm khởi đầu, là nơi nguy hiểm nhất.
"Mọi người tiết kiệm thể lực, ở trong này không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, sa mạc Gobi sẽ không ngừng tiêu hao sức lực, các người tốt nhất mang đủ linh thạch và tiên thạch".
Ngô Bình cố gắng thử bay, nhưng anh mới bay được cách mặt đất nửa mét lại rơi xuống đất, vì lơ lửng trên không quá vất vả, việc bay mất nhiều hơn được. Anh cảm thấy rằng ắt hẳn phải có một đại trận bên dưới sa mạc Gobi, chính trận đó đã hạn chế mọi người.
Ngô Bình nhớ rằng Hoàng Nhiễm đã nói, nếu xuất hiện trong sa mạc Gobi thì hãy đi thẳng về một hướng, cuối cùng cho dù đi về hướng nào cũng đều có thể đến được ranh giới.
Ngô Bình bắt đầu di chuyển, anh vừa đi vừa quan sát những viên đá trên mặt đất. Những viên đá trên mặt đất có nhiều màu sắc, một số trong suốt, một số trong mờ, anh thấy chúng rất đẹp.
Vì vậy, vừa đi anh vừa chọn một số viên đá đẹp và để trong người.
“Nếu những viên đá này được đặt dưới đáy ao, nó sẽ trông rất đẹp", anh tự nhủ".
Anh vừa đi về phía trước vừa nhặt đá. Trong vô thức, anh đã cách xa những người khác đến mức không thể nhìn thấy nhau.
Đột nhiên anh dừng lại, lạnh nhạt nói: "Đi theo cũng lâu đấy, lộ diện đi".
Cách đó không xa, ba bóng người đột nhiên xuất hiện, một trong số đó chính là An Tự Tại.
An Tự Tại cười lạnh: "Tên kia, anh biết bọn tôi theo dõi anh à?"
Ngô Bình có đôi mắt nhìn thấu vạn vật, vì vậy kỹ năng tàng hình của ba người này không thể che giấu được anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!