Ngô Bình: “Ra là thế! Điện chủ, tôi biết có một nơi ở Viêm Long cực nhiều linh dược. Nhưng sau khi vào đó, tốc độ lão hoá của con người diễn ra rất nhanh”.
Lục Phi Hùng: “Cậu nói đến Trường Sinh Giới hả? Đó là nơi nhiều linh dược nhất ở Côn Luân đấy, nhưng nơi đó lạ lắm, hễ ai vào cũng già đi nhanh chóng. Đến Tiên Quân như tôi cũng không dám vào”.
Ngô Bình: “Nơi đấy có chủ ư?”
Advertisement
Lục Phi Hùng: “Đương nhiên, bốn thế lực lớn cùng quản lý nơi đó. Ai muốn vào, đều phải được họ đồng ý”.
Ngô Bình: “Chúng ta cũng thế à?”
Advertisement
Lục Phi Hùng: “Bảy năm trước, chỉ có thế lực đan đạo xếp thứ hai mới được vào đó hái thuốc, hơn nữa số lượng cũng bị hạn chế”.
Ngô Bình: “Nếu trốn vào thì sao?”
Lục Phi Hùng nhìn anh: “Có cao thủ canh ở lối vào thì sao mà lẻn vào được, trừ phi cậu biết lối vào khác”.
Ngô Bình: “Viêm Long có lối vào mà, để tôi xem có lẻn vào được không”.
Lục Phi Hùng gật đầu: “Thử xem”.
Ngô Bình ở lại đây hai ngày, sau đó thì tới Đường Môn.
Lâu không đến Đường Môn nên anh phải quay lại xem sao, vì dù gì anh cũng là thiếu tôn.
Sau khi quay lại, anh thấy nơi này chẳng phát triển gì, vẫn tiêu điều như thế. Đường Thái Canh bế quan, mặc kệ chuyện của môn phái, còn Đường Thiên Tuyệt chỉ chăm chăm vào chuyện ở ngoài.
Ngô Bình đi một vòng thấy vô vị nên đã rời khỏi Địa Tiên Giới.
Anh về nhà trước, thấy mọi thứ vẫn bình thường. Lý Vân Đẩu vẫn ở đây, ngày nào cũng đi câu cá, thi thoảng còn ngồi thuyền ra Đông Hồ câu.
Buổi trưa, Lý Vân Đẩu vội vã về nhà, sau đó bảo người chuẩn bị máy bay về Vân Đông.
Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì thế ông?”
Lý Vân Đẩu run rẩy nói: “Tiểu Bình, có người đào mộ tổ nhà mình”.
Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Ai làm thế ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Nhà họ Nghiêm ở Vân Đông”.
Ngô Bình ngẩn ra, nhà họ Nghiêm có một quan chức làm to. Hơn nữa, họ còn mạnh về mảng kinh doanh, điều hành hai tập đoàn xuyên quốc gia. Ngoài mặt, anh không có cổ phần trong tập đoàn nhà họ, nhưng thật ra cũng cho người khác mua và đứng tên hộ rồi, hiện anh đang nắm một phần ba cổ phần, tổng giá trị trên 500 tỷ.
Ngô Bình nói: “Ông ơi, để cháu đi với ông. Cháu muốn xem ai cho họ gan để động tới nhà mình”.
Nam Đô, tỉnh lỵ Vân Đông.
Trong một căn nhà