“Đúng vậy. Một khi nhà họ Lý khuất phục thì sau đó sẽ còn hứng chịu thêm vài nhát dao nữa, đến tận khi gục ngã vì mất máu quá nhiều. Hề hề, trong lần hành động này, nhà tôi cũng húp được một ít. Các vị có tham gia không?”
Ngô Bình hỏi: “Nghe bảo cầm đầu là nhà họ Nghiêm?”
“Ừ, cậu sáu Nghiêm. Người này quyền lực lắm, đẳng cấp vượt xa chúng ta. Nghe bảo anh ta còn là thành viên cao cấp trong hội Tam Điểm của Mễ, còn là Đại Thiên Sứ tám sao của Thần Huy”.
Advertisement
Lúc này xe đã chạy đến Bàn Long Lĩnh. Ngô Bình đột nhiên bay lên, quan sát khu vực này từ trên cao. Anh phát hiện Bàn Long Lĩnh là tâm mạch đất, tàng phong tụ khí, có thể nói là mảnh đất phong thuỷ.
Advertisement
Xung quanh Bàn Long Lĩnh có ba ngọn núi, một dòng sông nhỏ chảy quanh ba ngọn núi ấy. Anh đăm chiêu, tiếp tục bay lên cao hơn.
Bay đến độ cao hai mươi nghìn mét, anh lại nhìn xuống, quan sát toàn cảnh trong bán kính vài trăm ki-lô-mét.
Đứng càng cao, nhìn càng xa. Lúc này, anh lại có phát hiện mới. Xung quanh Bàn Long Lĩnh có hàng trăm triền núi, tất cả đều hội tụ về một hướng. Những triền núi này như những con rồng nhỏ, địa khí bên dưới chúng đang lưu chuyển, phong thuỷ tuần hoàn.
Tiếc rằng những con rồng nhỏ ấy lại hội tụ về một nơi khô cằn, không núi không nước, bị dân làng sống gần đó chất đầy phân và biến thành nơi phơi phân.
Anh lẩm bẩm: “Chỉ cần thay đổi một chút sẽ hình thành cách cục phong thuỷ tối cao, cục Vạn Long Triều Thánh!”
Nảy ra một ý tưởng, anh bèn bay xuống dưới đất.
Trong một nghĩa trang sang trọng, bia đá dựng san sát, xây đầy đình đài lầu các, xung quanh trồng tùng cổ thụ, rất yên tĩnh.
Nhưng mấy ngôi mộ to nhất đã bị người ta đào lên, để lộ quan tài ở trong, hài cốt bị vứt lung tung bên cạnh. Đồ tuỳ táng đã bị trộm mất.
Đứng trước ngôi mộ bị phá huỷ, Lý Vân Đẩu tái xanh cả mặt, tức giận cực kỳ.
Ngô Bình vỗ vai ông, ôn tồn nói: “Ông nội à, có lúc chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt. Chúng ta dời mộ tổ tiên đến nơi khác, quy hoạch lại cách cục phong thuỷ”.
Lý Vân Đẩu ngẩn ra: “Dời mộ?”
Dời mộ là chuyện lớn, cần chuẩn bị đầy đủ, sau khi bàn bạc với cả gia tộc thì phải mời thầy phong thuỷ tính toán, còn long trọng hơn cả người sống chuyển nhà.
“Tiểu Bình à, nếu dời mộ thì có thể tìm được nơi nào có đất phong thuỷ tốt hơn nơi này không?”. Lý Vân Đẩu hỏi. Tuy năm xưa ông còn nhỏ, nhưng vẫn biết rằng nhà họ Lý đã mất mười mấy năm mới tìm được mảnh đất này, số tiền đã chi ra càng không phải tính.
Ngô Bình gật đầu: “Cách đây bảy mươi lăm ki-lô-mét, phong thuỷ tốt hơn ở đây một trăm lần”.
Nói đoạn, anh cười cười: “Nói môt trăm lần cũng chưa chuẩn xác, vì hai loại cách cục phong thuỷ này không cùng cấp bậc. Một cái ở trời, một cái ở đất”.
Lý Vân Đẩu sững sờ: “Tốt đến thế ư? Đó là cách cục gì vậy?”
Ngô Bình đáp: “Cục Vạn Long Triều Thánh. Cục phong thuỷ này rất khó hình