Chu Nhược Tuyết đỏ mặt: “Nói bậy bạ gì thế!”
Chu Nhan còn định trêu ghẹo cô ấy vài câu thì điện thoại vang lên, cầm lên xem thì đúng là cái tên nhà giàu Hầu Ất gọi đến.
Advertisement
Cô ta ngây người, vội bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói đầy ý tứ xin lỗi: “Chu Nha, thật xin lỗi. Hôm đó tôi uống rượu, cô đánh tôi rất đúng, sau này nếu cô không vui cứ đến đây đánh tôi bất cứ lúc nào…”
Chu Nhan ngây ngốc, chuyện gì đấy, Hầu Ất này có biệt hiệu là “Tiểu Hầu gia”, làm gì cũng kiêu ngạo, có tiếng là dây dưa không dứt, hắn thế mà chịu cúi đầu xin lỗi mình? Còn nói có thể đến đánh hắn bất kỳ lúc nào? Có phải hắn điên rồi không?
Advertisement
Sau một hồi xin lỗi, Hầu Ất nhỏ giọng hỏi: “Chu Nhan, vị kia có ở bên cạnh đó không?”
Chu Nhan hỏi: “Vị nào?”
Sau đó cô ta phản ứng lại, lẽ nào đang nói Ngô Bình? Cô ta nhìn Ngô Bình rồi đưa điện thoại sang: “Hầu Ất”.
Ngô Bình nhận lấy điện thoại rồi cúp máy, sau đó vứt điện thoại về.
Chu Nhân sửng sốt: “Sao anh không nghe máy?”
Ngô Bình không giải thích chỉ nói: “Sắp đến rồi”.
Phía trước chính là một nhà máy bỏ hoang, Chu Nhược Tuyết bảo các xe khác dừng cách đó một nghìn mét, năm người họ lái xe vào nhà máy.
Chiếc xe lái vào cổng, Chu Nhan ngạc nhiên: “Chúng ta cứ thế xông vào có phải quá mạo hiểm không?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Dừng xe”.
Chiếc xe dừng lại, có mười mấy người bước ra từ xung quanh bao vây chiếc xe.
Ngô Bình nói: “Mọi người đợi trên xe”, nói rồi anh bước xuống tiện tay đóng cửa xe lại.
Trong số những người này có một người đàn ông bị hỏng một mắt, đầu ba mươi, trong con mắt còn lại hiện lên vẻ hung dữ, hắn ta xoay con dao găm trong tay, nhìn chằm chằm Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Mày là ai?’
Ngô Bình nói: “Anh mù sao? Tôi đi xe cảnh sát đến”.
Người này ghét nhất người khác nói hắn mù, hắn gào lên rồi ép đến trước mặt Ngô Bình, vung con dao lên định đâm vào cổ Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay lên, người này bị đá văng