Anh nói dứt lời, cả Lưu Kính Đường và ông cụ Hàn đều sững sờ. Ông cụ Hàn nói: "Y thuật của Ngô tiên sinh quả thực khiến người khác bội phục".
Lưu Kính Đường mặt trắng bệch ra: "Ngô tiên sinh, anh nói không sai nửa câu. Tôi đã đi kiểm tra rồi, trong não tôi quả thực có khối u. Ông Hàn nói anh là thần y, liệu bệnh của tôi còn chữa được không?"
Ngô Bình: "Đương nhiên là cứu được, ông đi làm phẫu thuật mở hộp sọ rồi cắt bỏ khối u là được. Có điều khối u đó của ông vị trí ở gần hệ thần kinh trung ương, trong lúc phẫu thuật rất dễ làm tổn hại những dây thần kinh này dẫn tới đột tử. Phẫu thuật là rất mạo hiểm, nhưng nếu xét mọi mặt thì tôi vẫn kiến nghị ông nên đi phẫu thuật".
Advertisement
Mặt Lưu Kính Đường càng trắng bệch ra như tờ giấy. Ông ta cúi người nói với Ngô Bình: "Ngô thần y, liệu thần y có thể chữa bệnh giúp tôi được không?"
Chu Thanh Nghiên cũng chẳng ưa gì vợ Lưu Kính Đường và thái độ của chị ta nên cướp lời: "Chồng tôi sẽ không chữa bệnh cho ba loại người: kẻ gian ác, kẻ thô lỗ và kẻ coi thường người khác. Ba "phẩm chất" này các người có đủ cả, cho nên là bỏ ý định đó đi".
Advertisement
Chu Thanh Nghiên nói câu này chính là đang mắng vốn đám người kia. Người phụ nữ giàu có thô lỗ kia nghe xong thì tức lắm, trừng mắt lên lườm cô.
Lưu Kính Đường trong lòng đã vô cùng hoang mang lo sợ. Bác sĩ cũng đã nói ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, khả năng rất cao sẽ không thể xuống khỏi bàn mổ. Ông ta giờ có trong tay bao nhiêu tiền của, còn có biết bao nhiêu người đẹp vây quanh. Ông ta không muốn chết, ông ta muốn sống tới trăm tuổi.
Lưu Kính Đường cắn răng, nói: "Ngô tiên sinh, nếu anh bằng lòng chữa trị cho tôi thì tôi sẽ tặng cho anh một món bảo vật gia truyền!"
Ngô Bình bắt đầu hứng thú: "Ồ?"
Lưu Kính Đường nói tiếp: "Ngô tiên sinh, nếu anh có thời gian thì xin đợi một lát, tôi đi một lát sẽ quay lại!"
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Được, tôi sẽ đợi ông".
Lưu Kính Đường nhanh chóng rảo bước ra ngoài, vợ ông ta cũng chạy theo mà quên luôn bế theo cô con gái.
Cô bé không đi theo bố mẹ mà đi tới trước mặt Ngô Bình, lễ phép cúi người nói: "Chú bác sĩ ơi, chú chữa được cho bố cháu đúng không ạ?"
Ngô Bình cười đáp: "Đương nhiên là được".
"Vậy, chú giúp bố cháu có được không?", đôi mắt to của cô bé chớp chớp trông đáng yêu vô cùng.
Ngô Bình: "Ừ, chú sẽ giúp bố cháu khoẻ mạnh trở lại".
Cô bé vui lắm, lại cúi gập người nói: "Cháu cảm ơn chú bác sĩ".
Ngô Bình mỉm cười, lại móc trong túi ra một quả nữa đưa cho cô bé: "Lần này thì cháu được ăn rồi nhé".
Cô bé vui lắm, cắn một miếng thật to. Mùi thơm của quả lan trong miệng, hương vị cũng vô cùng tươi ngon.
Thấy Ngô Bình đem quả quý cho một đứa trẻ, ông cụ Hàn trong lòng không khỏi kêu trời vì tiếc rẻ.
Hàn Thu ban đầu khăng khăng Ngô Bình là kẻ lừa đảo. Nhưng sau khi chứng kiến nhiều việc liên tiếp xảy ra như vậy, cô ta vô cùng kinh ngạc. Ban nãy Hàn Thu còn chứng kiến Ngô Bình khiến chiếc rương tự động bay lên. Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta vẫn không biết tại sao anh làm được như vậy.
"Anh rốt cuộc là ai?", Hàn Thu nhìn Ngô Bình, biểu cảm trên mặt biến đổi trông vô cùng đặc sắc.
Chu Thanh Nghiên đáp: "Cô đừng hỏi thì hơn, với địa vị của cô thì