Anh quan sat tấm bia đá thì thấy nó không có gì đặc biệt cả, nhưng vẫn có luồng thần niệm kia. Anh thấy rất lạ nên khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy bên trong tấm bia đá có một không gian trống rất rộng, giống hệt môi trường nuôi dưỡng một bào thai. Hiện giờ đang có một cái thai đá hình người ở đây, rõ ràng tấm bia này đang mang thai. Điều thần kỳ là cái đá kia cũng có cuống rốn nối liền với mạch lạc của đá.
“Thai đá ư?”, Ngô Bình thấy rất khó tin, anh ấn tay vào mặt đá để kết nối với nó. Có một điều anh chắc chắn là chính cái thai đá này đã phóng thần niệm về phía anh.
Loáng cái, đã có một giọng nói mạnh mẽ vang lên trong đầu Ngô Bình: “Biến!”
Advertisement
Ngô Bình cau mày: “Mày đuổi tao đấy à? Có tin tao cho người đập mày nát bét cho mày sinh non luôn không?”
Thai đá nổi giận: “Cậu dám!”
Advertisement
Ngô Bình cười lạnh: “Dù mày mạnh thật đấy, nhưng tiếc là không thể làm người bình thường bị thương được. Thế lực của tao lớn lắm, chỉ cần tao nói một câu thôi là sẽ có vài trăm người tới nghiền nát mày ngay”.
Cái thai đá trầm mặc một lát rồi nói: “Xin lỗi”.
Thấy nó đã biết điều hơn, Ngô Bình hỏi: “Mày ra đời kiểu gì?”
Thai đá: “Tôi vốn là một khối linh thạch trên Đông Nhạc, vào thời Sử hoàng đế đi tu, tôi được cảm hoá nên đã hoá thành bào thai này, tính đến nay thì đã hơn 2000 nghìn năm rồi”.
Ngô Bình: “Ra là thế, tiếc là mày lại bị người ta lấy làm bia đá, không thì chắc đã ra đời lâu rồi đúng không?”
Thai đá: “Số trời đã định”.
Ngô Bình: “Tao có thể giúp mày nhanh chóng ra đời”.
Thai đá: “Cậu định giúp tôi kiểu gì?”
Ngô Bình: “Tao sẽ bày Thất Tinh Long Vương Cục, tập trung hết chính khí của đất trời, nó rất thích hợp với mày đấy”.
Thai đá: “Cậu giúp tôi thật ư?”
Ngô Bình: “Tao giúp mày thì mày cũng phải giúp tao”.
Thai đá: “Được, cậu muốn tôi làm gì?”
Ngô Bình: “Dạo này có một con ác quỷ hay đến đấy đúng không? Mày có thấy nó không?”
Thai đá: “Có một con, nhưng nó không dám vào địa bàn của tôi nên tôi cũng mặc kệ”.
Ngô Bình: “Tối nay, mày hãy giúp tao xử lý nó”.
Thai đá vui vẻ đồng ý ngay: “Được”.
Sau khi giao kèo với thai đá xong, Ngô Bình quay lại nhà họ Nghiêm.
Lúc này, Nghiêm Lập Tân đang ngồi trong phòng khách, trông ông ấy rất yếu, mặt mày vàng vọt, rất thiếu sinh khí.
Chu Chỉ Tinh vội nói: “Tiểu Bình, đây là chú tôi, anh mau khám cho chú ấy đi”.
Nghiêm Lập Tân gật đầu: “Chào Tiểu Bình”.