Người đàn ông trung niên: “Không sai”.
Ngô Bình: “Tôi nhất định bảo vệ Quỷ Mẫu, bây giờ một là ông đi, hai là đánh bại tôi”.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên rất khó chịu, để bắt Quỷ Mẫu, ông ta đã mất nửa năm để chuẩn bị, đương nhiên không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Advertisement
Người đàn ông trung niên: “Các hạ muốn đối đầu với Long Hổ Sơn ta sao?”
Ngô Bình: “Ông thì sao? Muốn đối đầu với Thục Sơn kiếm phái sao?”
Người đàn ông trung niên giật mình: “Cậu là đệ tử của Thục Sơn sao?”
Advertisement
Ngô Bình đính chính: “Là đệ tử tinh anh”.
Người đàn ông trung niên thở dài, chắp tay: “Thiên sư đương thời của Long Hổ Sơn, Trương Mục Tiên. Các hạ có phải là thủ lĩnh của Thiên Long không?”
Ngô Bình: “Là tôi đây”.
Trương Mục Tiên: “Ngô thủ lĩnh, chuyện hôm nay có thể nể mặt Long Hổ Sơn ta không?”
Ngô Bình: “Chuyện này phải hỏi ngược lại, Long Hổ Sơn của ông có bằng lòng giữ thể diện cho Thiên Long tôi không?”
Trương Mục Tiên nói: “Quỷ Mẫu này rất quan trọng với Long Hổ Sơn ta”.
Ngô Bình: “Quan trọng cỡ nào?”
Trương Mục Tiên: “Long Hổ Sơn ta có một lò luyện thần Long Hổ, có được Quỷ Mẫu thì ta có thể luyện được kim đan Long Hổ”.
Ngô Bình bật cười.
Trương Mục Tiên chau mày: “Tại sao các hạ lại cười”.
Ngô Bình: “Ông tưởng có lò thần là luyện được kim đan sao? Thật nực cười. Nếu ông có thể luyện được kim đan Long Hổ thì tôi ăn luôn lò thần Long Hổ cho xem”.
Trương Mục Tiên khó chịu: “Các hạ xem thường thuật luyện đan của Long Hổ Sơn ta quá rồi”.
Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan của Trường Sinh Điện, tôi chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Vì vậy, nếu chỉ vì muốn luyện đan thì Quỷ Mẫu không có giá trị gì với Long Hổ Sơn của ông cả”.
Trương Mục Tiên nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu cũng là thầy luyện đan sao?”
Nghiêm Lập Tân cười khổ: “Tôi cũng không rõ… Phải rồi, trong mơ, nữ quỷ đó còn nói chuyện với tôi nhưng tiếc là tôi hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì”.
Ngô Bình như nghĩ ra gì đó, nói: “Xem ra con Quỷ Mẫu này có ý đồ”.
Sau đó, anh lấy bút và giấy viết bùa ra, vẽ mấy lá bùa trấn tà rồi đưa cho Nghiêm Lập Tân một tờ, giữ lại cho mình hai tờ.
Chiều đến, họ lần lượt đến chào tạm biệt, Ngô Bình cũng về theo.
Sau khi sắp xếp cho Trương Lệ về khách sạn, Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu ngồi thiền, mãi đến mười một giờ đêm anh mới đến hoa viên Đạt Thông.