Truyền thừa tiên phủ Thiên Võ mà anh có được khá có hệ thống, đệ tử của tiên phủ Thiên Võ được chia làm ba loại là Bất Nhập Phẩm, Nhập Phẩm, Siêu Phẩm, chỉ có tu luyện đến cấp bậc nhất định, thực lực có được mới có thể Nhập Phầm. Đệ tử Nhập Phẩm thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, mỗi phẩm được chia từ một đến mười, hợp lại gọi là phẩm cấp.
Truyền thừa mà Ngô Bình có có thể giúp anh tu luyện đến cấp mười của tứ phẩm, mà bước đầu tiên của tu luyện là thoát khỏi Bất Nhập Phẩm, bước vào có phẩm, quá trình này gọi là “thượng phẩm”.
Advertisement
Muốn “thượng phẩm” thì phải tu luyện một môn công pháp, một kỹ thuật võ, chỉ có đạt được yêu cầu nhất định thì mới có thể tiếp tục nội dung tu luyện Nhập Phẩm.
Advertisement
Công pháp mà Ngô Bình có thể chọn bây giờ là 207 loại, võ kỹ là 415 loại, anh suy nghĩ một chút rồi chọn công pháo và võ kỹ khó nhất là Cuồng Man Công và Lưu Tinh Quyền.
Vì là công pháp nhập môn nên Ngô Bình tu luyện một cách rất đơn giản, chưa tới một tiếng sau, trong người anh đã xuất hiện thêm hai loại sức mạnh là cuồng lực và man lực.
Cuồng lực có thể giúp anh tăng sức mạnh lên nhiều lần, còn man lực có thể khiến sức mạnh của anh trở nên bá đạo hơn.
Tuy công pháp này không quá cao minh, nhưng các công pháp bình thường khác cũng khó mà bì kịp. Dù ở Côn Luân hay nơi nào khác thì các cao thủ cũng thi nhanh tranh giành chúng.
Ngô Bình luyện xong man lực và cuồng lực thì tu luyện Lưu Tinh Quyền. Tên sao thì nghĩa vậy, Lưu Tinh Quyền có nghĩa là quyền như sao trời, vừa nhanh vừa mạnh.
Ngô Bình mất thêm hơn một tiếng là học xong Lưu Tinh Quyền, sau đó anh kết hợp hai loại với nhau để cùng luyện tập.
Phải biết rằng tu luyện tiếp theo của anh sẽ dùng Cuồng Man Quyền và Lưu Tinh Quyền làm gốc để tiếp tục đột phá.
Cuối cùng thì trời cũng tối, Ngô Bình dừng tu luyện, sau đó trở lại bữa tiệc với mọi người.
Không lâu sau, Trương Thiên Hoành cũng đến, ông ấy cười nói: “Thưa các vị, không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi”.
Nói rồi, ông ấy giậm chân một cái, mặt đất lập tức nổi sương mù. Sau đó, mọi người chỉ thấy toàn thân rung lên.
Loáng cái, sương mù đã tan, mọi người phát hiện mình vẫn đứng trong phòng tiệc, nhưng khi nhìn ra ngoài thì lại thấy là vùng rừng núi hoang dã. Thì ra Trương Thiên Hoành đã dùng thuật di chuyển để đưa tất cả bọn họ đến Hà Đông chỉ trong vài phút.
Mọi người bước ra bên ngoài thì thấy phòng tiệc đang nằm giữa sườn núi, ngọn núi ở phía đối diện chính là nơi họ cần khai phá, ở đó có phong ấn một đại vu.
Hiện giờ đang có bóng người ở đó, rõ ràng không chỉ có một người.
Phù Vân tiên sinh nói: “Thần tướng, quả nhiên đã có người nhanh chân tới trước”.
Trương Thiên Hoành ngồi trên chiếc ghế ở cửa, sau đó cười lạnh nói: “Không sao, chúng ta ở đây xem náo nhiệt thôi”.