Người đàn ông tóc tím: “Vân Nhi đừng đau lòng, sống chết tại thiên không thể cưỡng cầu”.
Vân Tịch: “Ông ơi, đây là Ngô Bình. Y thuật của anh ấy rất cao minh, có thể sẽ có cách chữa cho ông”.
Lão tổ hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu thấy tôi còn cứu được sao?”
Advertisement
Ngô Bình sớm đã quan sát lão tổ một lượt. Anh hỏi: “Lão tổ, lão tổ đã trải qua Thiên Tiên Lôi Kiếp phải không? Bị sét đánh đến mức thảm thế này, suýt nữa thì pháp thân đã tan thành tro”.
Lão tổ đáp: “Sống được đến giờ này là đã khá lắm rồi, đó là Thiên Lôi cấp bảy đấy”.
Advertisement
Ngô Bình: “Vấn đề về cơ thể thường thì không nghiêm trọng, nhưng chữa trị cho pháp thân thì khá rắc rối”.
Ngô Bình lập tức lấy ra tiên đỉnh Thuần Nhất, nói: “Để tôi kê một phương thuốc, nhờ lão tổ sai người đi tìm những loại thuốc này, càng nhanh càng tốt”.
Lão tổ mắt thoáng hiện tia sáng: “Được!”
Ngô Bình viết ra phương thuốc rồi đưa cho đại hộ pháp, đại hộ pháp lập tức đi tìm thuốc.
Sau đó, Ngô Bình luyện chế một ít thuốc, dùng nước và bùn thuốc màu xanh đắp lên toàn thân lão tổ.
Sau khi trát xong bùn thuốc, anh bắt đầu châm cứu. Mỗi châm cắm xuống đều mang theo một luồng năng lượng kỳ diệu đi vào kinh mạch của lão tổ.
Vân Phi Dương kinh ngạc phát hiện kinh mạch của mình dần được chữa lành. Sinh cơ lúc trước bị Thiên Lôi phá huỷ cũng dần hồi phục.
Ngô Bình lại lấy ra một viên đan Sinh Mệnh rồi bảo lão tổ uống. Anh nói: “Lão tổ, cơ thể lão tổ bị tổn hại nghiêm trọng, trước hết hãy bồi bổ đã”.
Vân Phi Dương không khách sáo, nhận lấy viên đan rồi nuốt xuống.
Uống xong một viên đan Sinh Mệnh, tốc độ hồi phục càng được đẩy nhanh, ánh mắt lão tổ càng lúc càng có thần.
Lúc này, Ngô Bình lấy ra một hồ lô thuốc. Hồ lô thuốc này có thể chữa lành pháp thân, tên của loại hồ lô này là Tụ Pháp thần dược.
Vẫn chưa hết, Ngô Bình liền lúc luyện ra ba loại thuốc. Cứ cách một lúc lại cho Vân Phi Dương uống một loại. Mà sau mỗi lần uống thuốc, Vân Phi Dương lại khá hơn một chút.
Không lâu sau, đại hộ pháp đã mang những loại dược liệu anh cần về. Ngô Bình tiếp tục luyện ra loại thuốc thứ tư, thứ năm.
Sau cùng, anh tìm một ít đất và bùn ẩm tẩm nước thuốc vào đó rồi vùi lên người Vân Phi Dương. Cứ một lát, anh lại rót nước thuốc lên trên, loại thuốc dùng mỗi lần đều khác nhau.
Chẳng mấy chốc đã tới chiều ngày hôm sau. Lão tổ mặc dù bị chôn dưới đất nhưng cảm thấy rất dễ chịu. Cơ thể da thịt của ông ấy đã hồi phục còn pháp thân cũng đã hồi phục ba phần.
“Anh bạn trẻ, đa tạ ơn cứu mạng của cậu”, Vân Phi Dương nói lời cảm ơn chân thành.
Ngô Bình: “Lão tổ, Vân Tịch là bạn gái tôi, nhưng Vân Thị muốn gả cô ấy cho nhà họ Tiêu”.
Vân Phi Dương cười đáp: “Cũng là do họ đã hết cách. Nhưng giờ khác rồi, Vân Nhi sẽ không bị ép gả cho nhà họ Tiêu nữa”.
Vân Tịch: “Ngô Bình, bao lâu nữa ông nội em có thể hồi phục?”