Hai cô gái ấy khá xinh đẹp, một cô tóc dài, một cô tóc ngắn. Có lẽ họ đều không quá hai mươi tuổi, chắc là sinh viên năm hai hoặc năm ba.
Cô gái tóc dài cười nói: “Chào hai em. Hai em là người ở đâu?”
Ngô Mi nói: “Chúng em đến từ tỉnh K. Đây là anh trai em, có phải rất đẹp trai không ạ? Anh ấy vẫn chưa có bạn gái đấy”.
Advertisement
Ngô Bình cốc đầu Ngô Mi: “Nói vớ vẩn”.
Ngô Mi xoa đầu: “Em đang tạo cơ hội cho anh mà, sao lại đánh em chứ”.
Advertisement
Cô nàng tóc dài mỉm cười: “Tiếc là chị có bạn trai rồi”.
Cô gái tóc ngắn cười bảo: “Chị chưa có này. Anh đẹp trai ơi, kết bạn nhé”.
Ngô Mi nói: “Chị phải gọi là đàn anh”.
Cô nàng tóc ngắn ngẩn ra: “Đàn anh? Anh đẹp trai này cũng học Hoa Thanh sao?”
Ngô Mi đáp: “Anh trai em là tiến sĩ bằng kép của Hoa Thanh đấy”.
Cô gái tóc ngắn lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ: “Đàn anh cừ quá, là tiến sĩ bằng kép cơ ạ!”
Hai cô sinh viên đều kết bạn với Ngô Bình, sau đó đưa họ đi đăng ký.
Họ đến Viện Y học trước, trước ô cửa đăng ký đã có một hàng người đang chờ. Lúc đến nơi, họ nhìn thấy một cô sinh viên tầm tuổi Ngô Mi, trông rất thanh tú, mặc một bộ quần áo mới có vẻ không vừa người.
Đứng cạnh cô ấy là một lão nông chừng năm mươi tuổi, lấy một xấp tiền lẻ từ trong túi vải ra, có mười đồng, có năm đồng. Ông ấy vừa lau nước mắt vừa nói với nhân viên ngân hàng trong cửa sổ: “Tôi bị trộm mất tiền trên đường đi, chỉ còn ngần này thôi, có thể đăng ký cho con bé trước không cô?”
Nhân viên thu ngân nhìn đối phương với ánh mắt đồng cảm: “Bác à, thật xin lỗi, cháu là người của ngân hàng, chỉ phụ trách thu tiền thôi”.
Cô gái kéo lão nông ấy, bình đĩnh nói: “Bố à, con không học nữa đâu, con sẽ đi làm”.
Ngô Bình cảm thấy rất lạ. Học sinh mà đỗ vào Hoa Thanh địa phương hẳn sẽ có thưởng, ít nhất cũng được vài trăm nghìn, sao họ lại không có tiền đóng học phí?
Anh tiến lại gần, đưa thẻ cho quầy thu rồi nói: “Quẹt thẻ của tôi đi”.
Lão nông cả kinh: “Không được, cậu trai à, tôi không thể dùng tiền của cậu…”
Nhân viên nhìn Ngô Bình, mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng quẹt thẻ.
Cô gái ấy cảm kích nhìn Ngô Bình: “Cảm ơn anh”, nói rồi toan quỳ gối trước Ngô Bình.
Ngô Bình bèn đỡ cô ấy dậy: “Không cần cảm ơn. Anh là nhân viên của Quỹ học bổng Viêm Long, những đứa trẻ vừa ngoan vừa giỏi như em có thể đến quỹ của bọn anh để xin học bổng. Có tiền học bổng rồi, em không những không cần chi trả tiền học đại học vài năm tới, mà còn nhận được một khoản tài trợ”.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy mở to: “Thật không ạ?”