Ngô Bình: “Ông ơi, cô ấy là Vân Tịch, con cháu của vương tộc ở Côn Luân”.
Nghe thấy Vân Tịch là người trong giới tu hành, mọi người đều không dám sơ suất mà chào hỏi lại.
Hỉ Bảo thấy có đông người thì vui lắm, thằng bé nhanh chóng kéo Lý Thuỵ và Trịnh Tinh đi chơi.
Ngô Bình bảo Vân Tịch ngồi xuống cùng ăn sáng, cô ấy nói: “Ban nãy, em nhận được tin trong nhà đang có chuyện nên em phải về giải quyết”.
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vân Tịch: “Vân Thị có thêm mấy thiên tài, các tộc lão có chút xung đột thôi, không phải chuyện gì to tát đâu”.
Advertisement
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, em về trước đi, nếu cần thì cứ gọi anh nhé”.
Vân Tịch không nán lại mà ăn sáng xong là chào tạm biệt mọi người luôn.
Sau đó, Ngô Bình giao Hỉ Bảo cho mẹ mình trông, còn anh đưa thuốc cho Lý Mai.
Buổi chiều, anh lại vào phòng thí nghiệm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Niệm Tổ xuất quan. Khí chất của ông ấy đã có sự thay đổi rõ rệt, đôi mắt sáng ngời, thần thái phấn chấn, hơn nữa dung mạo cũng có sự thay đổi nhỏ.
Ngô Bình biết khi tu vi của bố mình tăng lên, ông ấy sẽ dần trở lại tướng mạo của Linh Minh Thánh Thể. Nhưng như vậy cũng không sao, mọi người trong nhà đã quen rồi, dù bố mình biến thành ai thì cũng không sao.
Hai bố con thu dọn một chút rồi cùng Lý Đông Hưng đi tham gia buổi họp dòng tộc.
Địa điểm của buổi họp là ở một sơn trang ở Vân Đông tên là Ngũ Hồ.
Trước cổng sơn trang người xe như nước, các xe sáng nuôi đuôi nhau đi vào trong. Sơn trang này rộng hơn mười nghìn mẫu, do các nhà khá giả trong dòng tộc Lý chung vốn xây dựng. Bên trong có sân bóng, trường đua ngựa, phòng tập thể hình, bình thường Lý Mai cũng hay đến đây nghỉ ngơi hoặc tổ chức sự kiện.
Mười giờ sáng, máy bay của họ đã đáp xuống sân bay Nam Đô, nhà họ Lý đã chuẩn bị xe sẵn để đón họ tới sơn trang Ngũ Hồ.
Chiếc xe đi tới cổng, có vài người thanh niên mặc vest đen đứng ở đây, họ nhìn thiệp mời của Lý Đông Hưng rồi nói: “Thưa ông, theo thiệp mời này thì ông chỉ được dẫn một người vào theo thôi ạ”.
Lý Đông Hưng nhíu mày: “Trong thiệp đâu có ghi vậy”.
Người thanh niên cười nói: “Đây là quy định của trưởng tộc”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tránh ra!”
Người thanh niên nghiêm mặt, sau đó ấn nút mở cổng, tài xế lái xe thẳng vào bên trong. Khi chiếc xe đi xa rồi, người thanh niên mới ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Mình bị làm sao thế nhỉ, cứ như nằm mơ ấy… Ớ, bọn họ đâu rồi, vào trong rồi à?”
Người bên cạnh nhìn anh ta như một con quái vật, vì rõ ràng chính anh ta đã ấn nút mở cổng mà.
Chiếc xe đi tới một toà nhà chín tầng, tài xe vừa định lái xe lên đường núi thì bỗng có một chiếc xe thể thao ở phía sau vượt lên trước rồi phanh kít lại.
Có một cặp nam nữ bước xuống xe, người đàn ông khoảng 30 tuổi, tóc nhuộm màu trắng, mặc vest trắng, hắn đá văng cửa xe rồi đi vào trong toà nhà. Cô gái đi cùng thì co vóc dáng bốc lửa, mỉm cười ngọt ngào đi theo hắn.
Chiếc xe này chặn đầu xe Ngô Bình, làm xe anh không đi tiếp được.
Lý Đông Hưng nói: “Tiểu Bình, đó là Lý Hạo Sâm, bố cậu ta có nhiều thế lực trong quân đội, nhà cậu ta chủ yếu cung cấp hàng cho quân đội nên giàu lắm”.
Ngô Bình: “Lý Hạo Sâm này ngang ngược quá!”
Lý Đông Hưng: “Nào chỉ có thế, năm trước Hoằng Đào suýt nữa bị cậu ta đánh chết. Cuối cùng chúng ta cũng có làm gì được đâu, tại cậu ta có ô dù lớn quá”.