Biết đơn giản về bệnh tình của ông lão, Ngô Bình mở cửa phòng bệnh, ông lão đang nằm nghiêng, con trai thì ngồi bên cạnh.
Thấy bác sĩ đến, con trai ông lão đứng dậy, khẽ gật đầu: “Bác sĩ”.
Bác sĩ phụ trách bệnh nhân giới thiệu nói: “Đây là bác sĩ Ngô”.
Advertisement
Con trai ông lão thấy rõ vẻ ngoài Ngô Bình, lập tức vui mừng, đột nhiên cậu ta quỳ xuống đất, nước mắt rơi như mưa: “Tôi biết anh, anh là thần y Ngô! Thần y Ngô, tôi cầu xin anh cứu bố tôi với. Bố tôi đã khổ cả đời vì chúng tôi rồi, tôi rất muốn ông ấy sống thêm vài năm nữa”.
Đàn ông con trai không dễ khóc, nhưng đàn ông bật khóc thì rất dễ khiến người ta động lòng. Ngô Bình dìu cậu ta dậy, vỗ vai cậu ta, nói: “Anh yên tâm, lương y như từ mẫu, chúng tôi nhất định sẽ chữa trị”.
Advertisement
Con trai ông lão vui mừng, vội dìu ông lão, nói: “Bố, bố được cứu rồi, vị này là thần y Ngô, anh ấy đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân ung thư”.
Ông lão lại không hề vui mừng, ông ấy hỏi: “Bác sĩ, nhà tôi không còn bao nhiêu tiền, chái tôi vẫn còn nhỏ nữa, nếu phải tốn quá nhiều tiền thì tôi không trị nữa”.
Con trai ông lão vội nói: “Bố! Bố nói gì vậy! Không phải còn có bảo hiểm y tế hay sao, nhà chúng ta nhiều lắm chỉ chịu một phần thuốc thôi, tốn không bao nhiêu cả”.
Ông lão nóng nảy: “Sao lại tốn không bao nhiêu? Mới có nửa tháng, mà đã tốn hết năm trăm nghìn rồi, không chữa được thì bố không trị nữa, bố muốn về nhà!”
Ông ấy giãy dụa muốn đứng dậy, Ngô Bình vội nói: “Ông à, phương pháp trị liệu mới của chúng tôi không tốn nhiều tiền, một ngày nhiều lắm là một nghìn tệ. Hoàn lại chín mươi phần trăm, bản thân ông chỉ bỏ ra một trăm tệ, không nhiều chứ”.
Ông lão lập tức bình tĩnh lại: “Một ngày một nghìn tệ?”
Ngô Bình: “Một nghìn là mức tối đa rồi, chỉ ít hơn thôi”.
Ông lão có chút khát vọng muốn sống, ông ấy run giọng hỏi: “Vậy… Bệnh của tôi có trị được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Trị được. Nhưng ông nhất định phải dốc sức phối hợp trị bệnh với chúng tôi. Có được không?”
Ông lão gật đầu: “Được được được, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa để ôm cháu nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy mới đúng chứ. Ông nhìn xem con trai ông hiếu thuận bao nhiêu, trong nhà còn có cháu trai đáng yêu, ông phải sống thêm vài năm nữa, để hưởng thụ an nhàn chứ”.
Sau đó anh nói với mấy bác sĩ sau lưng: “Trước khi trị bệnh, tôi muốn nói một chút bệnh ung thư là gì. Sở dĩ xảy ra bệnh trạng ung thư này, là vì hệ miễn dịch của người bệnh có vấn đề. Cơ thể người bình thường cũng thường nảy sinh tế bào ung thư. Nhưng hệ miễn dịch có thể mau chóng bọc lấy tế bào ung thư, sau đó xóa bỏ chúng, vù vậy người bình thường sẽ không bị ung thư. Mà ông lão quanh năm uống nhiều rượu, tế bào gan hoại tử theo từng ngày, rồi nó tái sinh xong lại hoại tử, sau đó tái sinh tiếp. Về lâu về dài, cơ chế miễn dịch mất hiệu lực, vì vậy không tránh được ung thư”.
Một bác sĩ phó chủ nhiệm hỏi: “Bác sĩ Ngô, những thứ này chúng tôi đều biết rõ. Theo anh thấy, bệnh tình thế này thì trị thế nào?”
Ngô Bình: “Kích hoạt lại hệ thống miễn dịch của người bệnh, để thân thể tự động giết chết tế bào ung thư”.
Nói xong, anh viết đơn thuốc rồi đưa cho bác sĩ phụ trách, nói: “Phương thuốc này, uống ba ngày trước. Sau ba ngày mọi người lại kiểm tra lại số lượng tế bào ung thư, nếu giảm xuống thì lại uống tiếp bảy ngày. Sau bảy ngày tiếp tục kiểm tra, nếu tế bào ung thư đã biến mất, vậy tiếp tục uống nửa tháng. Trong thời gian này, mỗi ngày người bệnh cứ ăn uống bình thường, các món ăn phải cố gắng làm đa dạng, ăn nhiều thịt bò dê cá, ăn nhiều trứng, sữa. Còn nữa, rượu không được uống”.
Bác sĩ và ông lão liên tục gật đầu, nhận lấy phương thuốc.
Một buổi tối, Ngô Bình thăm khám cho ba mươi bệnh nhân, mỗi một bệnh nhân kê một đơn thuốc. Trước khi đi, anh nói với các bác sĩ: “Phương thuốc tôi kê, đều có tác dụng kích hoạt hệ miễn dịch trong cơ thể. Mọi người nhớ rõ đơn thuốc này, sau này gặp phải bệnh tương tự, thì cứ dùng đơn thuốc phù hợp xem thử. Nếu có hiệu quả thì tiếp tục chữa trị, không hiệu quả thì đổi”.
Một bác sĩ nói: “Bác sĩ Ngô, nếu những phương thuốc này có hiệu quả, vậy có thể chiết xuất thành phần hiệu quả bên trong, sau đó điều chế thành thuốc không?”
Ngô Bình: “Công nghệ khá phức tạp, hơn nữa có vài thành phần không thể chiết xuất ra được, tạm thời cứ sắc thuốc đi”.