Trong các trưởng lão của Vô Tương Phong, có người nói: “Phong chủ, làm như vậy có phải quá khinh địch rồi không? Vũ Thiên Văn kia là cao thủ Tiên Quân Cảnh, thực lực kinh người, chỉ là trận pháp e rằng khó ngăn được hắn ta. Còn về Ngô Bình, sợ rằng Ngô Bình không phải đối thủ. Đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể tăng tham vọng đối thủ mà hủy hoại danh dự bản thân, mất nhiều hơn được”.
Ngô Bình liếc nhìn người lên tiếng, nói: “Vị trưởng lão này xưng hô thế nào?”
Advertisement
Người lên tiếng là một người trung niên, ông ta lạnh nhạt nói: “Bổn trưởng lão, Liễu Truyền Nghĩa”.
Ngô Bình: “Thì ra là trưởng lão Liễu. Ngày đó có một đệ tử Vô Tương Phong có mắt không tròng ám sát tôi, chắc hẳn là hậu nhân của ông nhỉ?”
Advertisement
Với tầm mắt hiện tại, vừa nhìn là anh đã có thể nhìn ra được hai người có phải là quan hệ huyết thống hay không, vì vậy trưởng lão Liễu này vừa đứng ra thì anh đã biết đối phương tại sao lại nhảy ra rồi.
Liễu Truyền Nghĩa sững người, nói: “Chuyện hôm đó, là lỗi của con tôi, tôi đã dạy dỗ nó rồi”.
Ngô Bình: “Chẳng lẽ trưởng lão Liễu không oán giận tôi sao?”
Liễu Truyền Nghĩa cười nói: “Sao có thể chứ, cậu là đệ tử thân cận của Phong chủ, trong lòng tôi cũng chỉ có tôn trọng mà thôi”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt. Tôi còn tưởng lời vừa nãy của trưởng lão Liễu, là cố ý nhắm vào tôi kìa”.
Vẻ mặt Liễu Truyền Nghĩa trở nên khó coi, không dám nói gì.
Ngô Bình: “Trận pháp tôi sẽ sắp xếp, bảo đảm sẽ khiến Vũ Thiên Văn ấn tượng sâu sắc”.
Trần Đạo Huyền cười nói: “Được, ba cửa này do con sắp xếp!”
Sau khi thảo luận, Trần Đạo Huyền cho các trưởng lão lui xuống, nói: “Đồ nhi, các trưởng lão của Vô Tương Phong đều có căn cơ rất sâu, cho dù con không có quan hệ tốt với bọn họ, thì cũng đừng đắc tội”.
Ngô Bình gật đầu: “Những người này, cần cả lòng và sức. Sư phụ, trước mắt Vô Tương Phong có bao nhiêu tu sĩ thực lực tương đối mạnh?”
Trần Đạo Huyền nói: “Trước mắt Vô Tương Phong có hơn một trăm hai mươi Chân Nhân, mười tám Chân Quân. Còn về Tiên Quân, chỉ có một. Đương nhiên, đồ nhi con là Võ Quân, thực lực không kém Tiên Quân”.
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, không lâu trước đó đồ nhi vừa đột phá đến Thần Quân Cảnh rồi”.
Trần Đạo Huyền vui mừng: “Cái gì? Đã là Thần Quân rồi? Ha ha ha, quá tốt rồi, lát nữa ta sẽ tuyên bố với bên ngoài, mở tiệc chúc mừng con lên Thần Quân!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!